Edit: Khả Khả
Trong chùa không thể thoải mái như ở nhà, Lâm phu nhân chỉ có thể tìm tăng nhận xin mượn tạm một căn phòng nhỏ để gặp Lý Hạc Minh. Trong phòng không có bóng dáng của Lâm Ngọc, chắc là tắm rửa, sửa soạn.
Lâm phu nhân ngồi trước bàn pha trà, nhìn thấy Trạch Lan đưa Lý Hạc Minh đến, bà vội đứng dậy cười nói: “Lý đại nhân, mời ngồi!”
Chức quan của Lý Hạc Minh ở Đô Thành không có gì to tác, ở đây quan nhị phẩm có thể rơi rụng như lá mùa thu, ít nhất so với quan nhất phẩm như Lâm Trịnh Thanh thì hắn không là gì, nhưng Lâm phu nhân vẫn tôn trọng gọi hắn một tiếng “Lý đại nhân”.
Không chỉ vì chức quan đặc biệt của hắn, mà còn vì hắn kịp thời đưa Cẩm Y Vệ đến giải cứu Lâm Ngọc.
Lý Hạc Minh nhìn chiếc ghế sạch sẽ ngăn gọn gàng kia, hắn lên tiếng cảm tạ nhưng không ngồi: “Xiêm y Lý mỗ ướt sũng, chất liệu của ghế này không được chạm nước, không nên gây thêm phiền toái!”
Dường như, Lâm phu nhân không ngờ hắn lại thận trọng đến vậy, nên hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, song cũng không miễn cưỡng.
Lâm gia thoái hôn với Lý Hạc Minh, giờ phút này hai bên gặp nhau, khung cảnh có chút xấu hổ. Nhưng Lâm phu nhân là mẫu thân của Lâm Ngọc, cho nên vẫn phải nghĩ cho nàng, lúc này có vài lời cần phải nói rõ.
Bà nhấc ấm trà nóng ra khỏi lò, rót vào chén bốc lên làn khói trắng, bà tự mình bưng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329155/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.