Chương trước
Chương sau
Phía sau cô người đàn ông nở nụ cười đen tối không thể giải thích được.

“…Em, em vẫn đang ở bên ngoài, có chuyện gì vậy? Sổ hộ khẩu à? À, để tí em về nhà tìm cho anh—A!”

Như Nhân hét lên.

Eo của cô bị nhấc từ phía sau lên, còn chưa kịp phản ứng, dưới thân như bị một cái gì đó to lớn nhét vào, trong nháy mắt được lấp đầy, ngăn chặn du͙© vọиɠ cháy bỏng của cô.

Côn ŧᏂịŧ khổng lồ của người đàn ông đã khuấy động bên trong của cô.

Diêu Lỗi nghi hoặc: “Nhân Nhân có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Giọng của cô như bị bóp nghẹt bởi sự chuyển động của người đàn ông, Như Nhân cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình.

“Chỉ là vừa rồi có con chó con không được xích lại, nên..”

Người đàn ông phía sau rõ ràng đã chững lại một chút, sau đó động tác ngày càng mạnh mẽ.

Thậm chí, người đàn ông còn cúi xuống liếʍ lấy vành tai đang nghe điện thoại của cô.

Như Nhân vô cùng sợ hãi, sợ rằng anh sẽ nói gì đó quá đáng, nỗi sợ hãi khiến cô càng trở nên nhạy cảm, Như Nhân có thể cảm nhận được rằng anh ngày càng cứng và nóng, dòng nước dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ồ ạt như chào đón anh.

Diêu Lỗi cũng không nghi ngờ gì, hỏi thăm cô vài câu, Như Nhân vội vàng cúp máy.

Ngay khi cô đặt điện thoại xuống, người đàn ông đã ngậm lấy vành tai cô mà thủ thỉ với chất giọng khàn khàn đầy nguy hiểm.

“Con chó nhỏ? Đêm nay tôi sẽ cho em biết con chó nhỏ hoạt động như thế nào!”

Không biết có phải anh thích đi vào từ phía sau hay không, người đàn ông trừng phạt bằng cách vỗ mạnh vào mông cô, hằn lên dấu của năm bàn tay, từ tư thế này anh nhéo eo cô một cái, ra vào tiểu huyệt.

Như Nhân không quên một điều quan trọng, cô quỳ trên giường, thở dốc quay đầu lại hỏi: “Anh có đeo bαo ©αo sυ chưa?”

“Đeo cái rắm, có thai thì sinh con, tôi nuôi một đứa con ngoài giá thú cũng không thành vấn đề.”

“Anh khốn nạn!”

Như Nhân rất ít khi chửi thề, nhưng bây giờ cô tức giận tới nỗi chỉ có thể dùng những lời vô hại đó.

Cô giãy giụa muốn quay người lại bị người đàn ông bóp mặt quay trở lại, sức lực nam nữ cách nhau rất lớn, cô vốn dĩ không phải là đối thủ của anh.

“Tôi chỉ hỏi em có sướиɠ không?”

Con người cũng thật kỳ lạ, họ có thể vô cùng tức giận, nhưng cơ thể của họ lại không cho phép họ nói dối về cảm xúc của mình, miệng của Như Nhân tuy cứng rắn nhưng dưới thân của cô lại rất ấm áp mềm mại.

“Sướиɠ cái đầu anh! Đi ra ngoài cho tôi…”

Người đàn ông tức đến bật cười: “Em nói cũng đúng, của tôi lớn thật, em cũng cảm nhận được nó phải không.”

Hai hàm răng của Như Nhân sắp bị nghiền nát.

Cảm giác thoải mái khi được lấp đầy trong một đoạn thời gian dài đã đẩy cô lêи đỉиɦ, hai thứ đối lập nhau khiến kɧoáı ©ảʍ chồng chất.

Như Nhân đè nén tiếng rêи ɾỉ.

“Sướиɠ phải không, mau kêu ra đi, kêu lớn lên, tôi không nghe được.”

Anh càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Như Nhân càng đè nén, kɧoáı ©ảʍ bị dồn nén ngày càng mãnh liệt, ập đến khiến cô suýt ngất đi.

Thật khó để Như Nhân hài lòng với Phàn Tinh Thần, dù sao anh cũng là chàng trai trẻ thiếu kiên nhẫn về mọi mặt.

Còn người đàn ông ở phía sau này, vừa tiến vào đã mạnh mẽ đòi hỏi, giống như chó ngáp phải ruồi, đáp ứng được du͙© vọиɠ to lớn của cô.

Lần nào anh cũng thăm dò thật sâu, đều tập trung vào những điểm nhạy cảm của cô, mỗi lần rút ra trong thời gian ngắn, chỉ cho cô một chút cơ hội thở anh đã lập tức đi vào trở lại, không hề tụt lại phía sau.

Hơn nữa, mặc dù Như Nhân không trực tiếp thấy nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng người đàn ông vốn không khoe khoang về kích thước của mình.

Côn ŧᏂịŧ của anh thực sự khiến cô vừa đau vừa thoải mái.

Như Nhân vô tình ưỡn mông đón nhận anh, người đàn ông vỗ về cô như đang nửa động viên nửa trừng phạt.

Anh ngừng nói, nhưng chuyển động lại càng dồn dập mạnh mẽ hơn.

Ưu điểm khi giữ nguyên một tư thế đó là kɧoáı ©ảʍ sẽ diễn ra liên tục, sẽ không có cảm giác trống rỗng trong thời gian điều chỉnh tư thế.

Đợt sóng này qua sóng khác, Như Nhân nhanh chóng từ bỏ sự đề phòng, sẵn sàng đi đến cao trào.

Khóe miệng của người đàn ông giật giật, không khống chế nổi bản thân, sau cú va chạm ngày càng mãnh liệt, đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ từ trong người cô ra, lật người cô lại, vội vàng quỳ bên nách cô, bắn hết mọi tinh túy lên mặt cô.

Lúc này đây Như Nhân mới thấy rõ ràng, theo tiếng gầm gừ trầm thấp của người đàn ông, qυყ đầυ to lớn màu đỏ sậm phun ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, cảm giác nóng ẩm trên mặt, mí mắt, chóp mũi, thậm chí cả khóe miệng…

Cô lại nếm được mùi hoa thạch nam (cây đỗ quyên) quen thuộc của người đàn ông.

Chẳng qua là nồng hơn mà thôi.

Người đàn ông thở hổn hển, nhìn cô từ trên cao xuống mà cười.

Áo sơ mi của anh đã ướt đẫm mồ hôi, dưới ống tay áo còn lờ mờ hiện ra hình xăm, trên ngực là vài giọt mồ hôi chảy thành một đường, chạy thẳng về nơi phía dưới khó tả của anh.

Cả người gợi lên cảm giác biến thải, kiêu ngạo, tàn bạo và gợi cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.