Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
Edit+beta: Team Đậu Xanh Chu Vân nói, "Lâm Mặc Bạch muốn làm tôi chết tâm, mặc kệ tôi lắc lư như thế nào trước mặt cậu ấy, bất kể phụ nữ mập gầy cao ốm nhào vào lòng thì cậu ấy luôn không động tâm, nhất định không chịu buông bỏ người trong quá khứ kia." Chu Vân nói tiếp, "Lâm Mặc Bạch như vậy, tôi càng rung động, càng thích cậu ấy. Hiện tại muốn có một người đàn ông như vậy sống đến già, còn quý hơn trân bảo." "Tôi biết bản thân nên từ bỏ, nhưng lại không làm được! Chuyện tình cảm, sao lý trí có thể khống chế... Trong lòng tôi cảm thấy ghen ghét, vô cùng ghen ghét, rốt cuộc dạng phụ nữ nào, có thể làm Lâm Mặc Bạch nhớ mãi không quên." ... Chu Vân nói rất nhiều, tất cả đều là nỗi lòng suốt mấy năm gần đây của cô ta, hoàn toàn mặc kệ Nguyễn Tình nghĩ như thế nào, dường như muốn nói ra toàn bộ. Hơn nữa mỗi lần nói xong một đoạn, phải rót cho Nguyễn Tình một chén, bản thân cô ta cũng uống theo. Rất nhanh Nguyễn Tình đã uống nhiều đến nỗi thân thể mềm như bông, hoàn toàn say xỉn, Chu Vân cũng không tốt hơn chút nào, hai người phụ nữ cúi đầu dựa vào nhau, trán chạm trán. Mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly, cầm chén rượu không buông. Hai người như thể muốn đua tôi sống cô chết, làm mấy người ngồi xem cũng phải run sợ. Dù sao cũng là bạn cùng lớp, chuyện Chu Vân từng điên cuồng si mê Lâm Mặc Bạch, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bây giờ ra trường hai năm, Lâm Mặc Bạch cũng đã lấy vợ, nhắc tới chuyện cũ chỉ làm người ta xấu hổ mà thôi. Cho nên giữa Nguyễn Tình và Chu Vân, hai người nói những gì, người khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vô cùng tò mò, vô tình hai người phụ nữ uống say đều không la hét, vẫn dùng giọng nói chỉ hai người nghe được, nhỏ giọng nói chuyện dong dài. Chu Vân chuyện quá khứ nói xong, ánh mắt hoảng hốt dừng trên người Nguyễn Tình, nhìn từ trên xuống dưới, cười nhạo. "Haha...Haha... Tôi suy nghĩ nhiều năm, không biết người phụ nữ trong lòng Lâm Mặc Bạch sẽ như thế nào, hóa ra cô lại như vậy." "Tôi... tôi như vậy làm sao?" Nguyễn Tình quá say, lời nói bắt đầu mơ hồ. "Hừ... hôi sữa... là một nhóc con miệng còn hôi sữa." Trong mắt Chu Vân, đã coi Nguyễn Tình thành một sinh viên non nớt. "Cô... Tôi... Hừ." Nguyễn Tình mấy lần muốn mở miệng, nhưng môi lưỡi tê dại, cuối cùng chỉ có thể nói, "Cô mới nhỏ, cả nhà cô mới nhỏ... Tôi... Tôi không nhỏ... Tôi bằng tuổi với A Bạch... Không đúng... Tôi còn lớn hơn anh ấy." Nguyễn Tình nói chuyện, ưỡn ngực lên, chứng minh ở phương diện này cô lớn hơn Lâm Mặc Bạch. "Hahahaha." Chu Vân bị hành vi ấu trĩ của cô làm cho tức cười, phát hiện một mặt đáng yêu khác của Nguyễn Tình. Tại giờ phút này, cô ta cảm thấy thua tâm phục khẩu phục. Người phụ nữ này biết rõ mình đang ngồi uống rượu cùng một người thích chồng mình, tuổi giống nhau, cô lại mang theo tinh thần phấn chấn non nớt của tuổi trẻ, trộn lẫn giữa sự ngây ngô và vũ mị của người trưởng thành. Phụ nữ chua ngọt ngon miệng như vậy, sao đàn ông có thể không thích. "Cô... Cô đừng cười... Tôi nói cho cô biết, A Bạch... A Bạch anh ấy thích tôi như vậy." Nguyễn Tình lôi kéo cánh tay của Chu Vân. Chu Vân bị cô lắc đến choáng váng, vô cùng khó chịu, đẩy Nguyễn Tình, "Cô đừng kéo tôi... Tôi... Tôi..." Nguyễn Tình bị đẩy, khí chua từ đáy lòng trào lên, cô đột nhiên đập một cái lên bàn "Bang" một tiếng. Sau khi đập xong, cô cũng bị tiếng vang làm hoảng sợ, đỏ mặt ngơ ngác đứng ở đó. Chu Vân thấy thế, ngửa đầu nhìn cô, "Cô... Cô muốn làm gì... Chẳng lẽ tôi nói... Cô không phục sao?" "Hừ, tôi... Tôi có gì không phục... Nhưng cô, đừng mở miệng ngậm miệng luôn là " Mặc Bạch"." Nguyễn Tình nói câu này, mồm miệng đều trở nên rõ ràng, nói ra toàn bộ những việc giấu ở đáy lòng, tiếp tục nói với Chu Vân, "Cô và A Bạch chỉ là bạn học mà thôi, cô không thể gọi anh ấy như vậy." Chu Vân bị bộ dáng hào khí vạn trượng của Nguyễn Tình làm chấn động, không phải sợ hãi, mà là giật mình, không nghĩ tới Nguyễn Tình nhìn mềm yếu, vậy mà vẫn còn có một mặt như vậy. Trong mắt cô lại hiểu rõ Nguyễn Tình hơn một ít, bởi vậy cố ý nói, "Vì sao tôi không thể gọi "Mặc Bạch", đây là chuyện của tôi và cậu ấy, cậu ấy cũng không phản đối, cô dựa vào đâu mà quản?" "Chỉ bằng tôi là vợ của anh ấy, là người trong lòng anh ấy yêu nhất, tôi có thể quản." Nguyễn Tình không chút nghĩ ngợi rống lên, không chú ý tới hiện tại cô chính là tiêu điểm, mọi người hai mắt nhìn chằm chằm vào cô. "Vậy cô đã hỏi qua Lâm Mặc Bạch chưa, cậu ấy có đồng ý cho cô quản không?" Chu Vân tiếp tục châm ngòi, nhưng xưng hô của cô ta, không tiếng động bắt đầu thay đổi. Hình như là cô chưa hỏi qua... Nguyễn Tình mơ mơ màng màng nghĩ, cho dù cô say hồ đồ, cũng không nói dối bịa chuyện. Trước kia không hỏi cũng không sao, bây giờ cô có thể hỏi. "A Bạch..." Nguyễn Tình lảo đảo lắc lư xoay người, tìm kiếm Lâm Mặc Bạch, nhưng hai mắt mông lung không có tiêu điểm, trước mắt là một bóng người mơ hồ không ngừng hiện lên. "Anh ở chỗ này." Cuối cùng vẫn là Lâm Mặc Bạch đỡ lấy thân thể lay động của cô. "A Bạch!" Nguyễn Tình vừa thấy Lâm Mặc Bạch đến, lập tức nở nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh. "Ừm, anh đây." Lâm Mặc Bạch nhỏ giọng đáp lại, cẩn thận đỡ lấy trọng lượng thuộc về Nguyễn Tình, trên khuôn mặt tuấn lãng là vẻ ôn nhu săn sóc chưa ai từng thấy, mọi người chung quanh há hốc mồm. Cái người đàn ông liếc mắt đưa tình này, thật sự là Lâm Mặc Bạch? Đang lúc trong lòng mọi người vẫn còn nghi hoặc, một điều đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra. Nguyễn Tình không biết lấy sức lực từ đâu, nắm lấy cổ áo Lâm Mặc Bạch, lớn tiếng hỏi, "A Bạch, anh nói... Anh nói... Anh nói... Anh nói xem em có thể quản anh hay không? Em... Có phải em không thể quản anh hay không?" "Có thể, em có thể quản anh, cũng chỉ có em có tư cách này." Lâm Mặc Bạch hoàn toàn không cảm thấy Nguyễn Tình uống say phát điên rất mất mặt, cũng không cảm thấy những lời nói này sẽ làm đàn ông mất mặt, ngược lại bình tĩnh trầm ổn, sủng nịch trả lời. Nguyễn Tình cười càng vui vẻ, hai mắt biến thành hai vầng trăng rằm, cô quên luôn việc phải khoe khoang với Chu Vân, mê muội nhìn Lâm Mặc Bạch, cầm lòng không được hôn lên. Lâm Mặc Bạch đối với sự chủ động của Nguyễn Tình tiếp thu giao toàn bộ, dưới sự chú ý của mọi người, hai người hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt, đẩy bầu không khí lên cao nhất. Mọi người xung quanh đều cứng nhắc không dám động, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai biết phải làm sao với màn ân ái của hai người, cuối cùng Từ Bách Minh bật cười trước, những người khác cũng nở nụ cười theo. Chu Vân cũng là dáng vẻ cười haha, cười đến mức nước mắt cũng trào ra, bị cô ta nhanh chóng gạt đi. Quá khứ của cô ta, hôm nay cũng đặt được dấu chấm hết. Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình hôn rất nhập tâm, hoàn toàn không bận tâm tiếng cười xung quanh vang lên.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau