Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Team Đậu Xanh
Đối với lời mời của Chu Vân, Lâm Mặc Bạch vừa thơ ơ vừa cảm thấy phiền chán.
Đây là tuần trăng mật của anh và Nguyễn Tình, vì sao những người không quan trọng này cứ đến làm phiền?
Nhưng Nguyễn Tình đã nhanh chóng mở miệng, đồng ý tới bữa tiệc tối nay.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Nguyễn Tình và Chu Vân vẫn giao nhau, cô thấy rõ trong đáy mắt đối phương hiện lên sự quật cường và không cam lòng, khơi dậy tâm tư hiếu thắng không chút yếu thế ở đáy lòng Nguyễn Tình.
Lâm Mặc Bạch cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Tình, cô cũng nhìn vào mắt anh rồi gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.
Cứ như vậy, buổi liên hoan tối nay được quyết định, nếu nói liên hoan với bạn học cũ, lại có tin tức tốt là Lâm Mặc Bạch kết hôn, Chu Vân liên hệ với bạn học trong địa phương, mượn cơ hội này náo nhiệt một trận.
Mà toàn bộ thời gian buổi chiều của Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình đều bị đám học sinh kia chiếm giữ.
Lâm Mặc Bạch được mời lên văn phòng hội học sinh, giống như một cuộc hội thảo nhỏ, ai cũng cẩn thận lắng nghe Lâm Mặc Bạch nói.
Đối với nguyên lý kinh tế, tình hình biến hóa kinh tế quốc tế trong miệng bọn họ, cô hoàn toàn không có hứng thú, sau một lúc thưởng thức dáng người cường tráng của Lâm Mặc Bạch, cô lẻn ra ngoài, quyết định đi dạo một mình.
Ở bên ngoài có một cái hành lang rất dài, Nguyễn Tình nhìn thấy ảnh chụp của các học sinh xuất sắc được treo chỉnh tề trên tường.
Vị trí cuối cùng, cô thấy ảnh chụp của Lâm Mặc Bạch.
Trong ảnh Lâm Mặc Bạch mặc tây trang, anh đĩnh bất phàm, là người trẻ tuổi nhất trong đây.
Chỉ là đáy lòng Nguyễn Tình vẫn có chút tiếc nuối nho nhỏ... Vốn dĩ bức ảnh này nên treo ở trường đại học Thanh Hoa.
Bữa tối đã được đặt bàn, có lẽ tên của Lâm Mặc Bạch có lực hấp dẫn quá lớn, bạn học lục tục tới không ít. Cũng may tính cách lãnh đạm của Lâm Mặc Bạch đã ăn sâu vào lòng người, tất cả mọi người quy củ nói mấy câu linh tinh như "Đã lâu không gặp", "Chúc mừng", thỉnh thoảng thì liếc trộm đánh giá Nguyễn Tình.
Nguyễn Tình thẳng lưng ngồi đoan chính, khóe miệng cười nhiều đến mức cứng đờ.
Lâm Mặc Bạch nắm lấy tay cô ở dưới bàn, không tiếng động vuốt ve, bàn tay tiến sâu vào trong đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mẫn cảm.
Nguyễn Tình lập tức hoảng loạn, vội vàng đè mu bàn tay của anh xuống, hai chân khép chặt, kẹp lòng bàn tay Lâm Mặc Bạch ở giữa.
Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lâm Mặc Bạch.
Anh điên rồi sao?
Tuy có bàn che dấu nhưng xung quanh có rất nhiều bạn học, nói không chừng sẽ bị chú ý.
Lâm Mặc Bạch không tiến vào sâu, cũng không rút ra, cứ để vậy dán vào bắp đùi Nguyễn Tình, mơ hồ chạm tới hoa huyệt.
Bởi vậy, toàn bộ lực chú ý của Nguyễn Tình ép buộc phải đặt trên người Lâm Mặc Bạch, cảnh giác sợ anh bất ngờ tiếp tục sờ xuống.
Đang lúc hoảng hốt, Nguyễn Tình phát hiện Lâm Mặc Bạch dùng sức.
Cô không hề khẩn trương, cũng không để ý tới đánh giá của người khác, chỉ chú tâm người đàn ông bên cạnh.
Tình huống tiếp tục diễn ra cho đến khi một người tên là Từ Bách Minh xuất hiện.
Từ Bách Minh một thân tây trang, dáng vẻ phong lưu, cà lơ cà phất không thể kiềm chế, vừa vào cửa anh ta đã đặt tay khoác lên vai Lâm Mặc Bạch.
Anh ta cười lớn trêu chọc: "Lâm tổng thật là tri kỷ, kết hôn cũng không thông báo, có phải chê lì xì của bạn học cũ không?"
Lâm Mặc Bạch tặng cho anh ta một cái liếc mắt lạnh lùng, giới thiệu thân phận của Nguyễn Tình, không giống với lúc nói cho Chu Vân, anh chủ động nói với Từ Bách Minh.
"Đây là vợ tôi, Nguyễn Tình."
"Nguyễn~ Tình~" Từ Bách Minh nhớ cái tên này, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tình có kinh diễm, có bừng tỉnh đại ngộ, càng nhiều hơn là ý vị thâm trường, anh ta tiếp tục cười đùa, "Tôi thấy cô không nên gọi là Nguyễn Tình, mà phải gọi là tình dài mới đúng."
Lúc anh ta nói lời này, Chu Vân bên cạnh Nguyễn Tình đột nhiên nâng mắt, Lâm Mặc Bạch chọc cho Từ Bách Minh một cái khuỷu tay.
Anh nghiêm khắc nói, "Đừng nói linh tinh."
Từ Bách Minh làm động tác kéo khóa miệng, lại nhìn về phía Nguyễn Tình cười sang sảng, "Chào chị dâu."
Từ trên người Từ Bách Minh, Nguyễn Tình thấy đâu đó bóng dáng của Tần Phong, đều dùng vẻ ngoài làm quá, che dấu nội tâm chân thật của mình.
Sau khi bắt đầu bữa tối, không thể tránh khỏi uống rượu, trung tâm vòng vây tự nhiên là Lâm Mặc Bạch.
"Lúc trước cậu là trợ giảng của giáo sư, thầy ấy đưa hết luận văn cho cậu chấm, chúng ta cùng chung một phòng ngủ, thế mà cậu lại trả cho tôi bài đánh giá không đủ tiêu chuẩn, hại tôi học kỳ sau vẫn phải thi lại, xem ra hôm nay tôi phải chuốc say cậu để trả thù."
Thù mới oán cũ, tám chín bạn học thay nhau chuốc rượu Lâm Mặc Bạch.
Nguyễn Tình ở một bên kinh hồn khiếp đảm, dù sao Lâm Mặc Bạch mới khỏi bệnh, uống hết chỗ rượu này, không khéo thân thể lại suy sụp.
Cô muốn đứng dậy chắn rượu cho Lâm Mặc Bạch, anh lại đè đùi cô xuống.
Ngược lại, Chu Vân bên kia đột nhiên đứng dậy, nói với mọi người, "Suốt trưa nay, Mặc Bạch phải giảng bài cho đám học sinh, cậu ấy ho khan, giọng nói không tốt, mọi người đừng chuốc rượu nữa."
Các bạn học ồn ào một hồi, "Chu Vân, vợ Lâm Mặc Bạch còn chưa nói gì đâu, sao cậu đã đau lòng rồi."
Bầu không khí sôi động, không ai để ý lời trêu chọc có chút không đúng.
Trong lòng Nguyễn Tình như bị cái cây chọc vào, cô đẩy Lâm Mặc Bạch ra, nhận lấy chén rượu của bạn học, uống một ngụm, rượu cay chảy qua yết hầu, khiến cô khẽ cau mày.
Lúc này cô mới nói, "Tôi uống thay cho anh ấy, cảm ơn mọi người đã chúc phúc."
Cũng chỉ có cô mới có tư cách này.
Cô không nhìn Chu Vân, đi về phía trước chắn cho Lâm Mặc Bạch.
Nếu Nguyễn Tình chủ động đứng lên, các bạn học khác cũng đổi mục tiêu, không ngừng kính rượu Nguyễn Tình.
Lâm Mặc Bạch vẫn cau mày không đồng ý.
Từ Bách Minh nhỏ giọng nói gần bên tai anh, "Bây giờ cậu đừng cản cô ấy, cẩn thận cô ấy về nhà tìm cậu tính sổ. Chuyện của phụ nữ thì để họ tự giải quyết đi ~"
Anh ta nói chuyện, hai mắt không ngừng đảo quanh giữa Nguyễn Tình và Chu Vân, hai người phụ nữ không ngừng uống rượu, chẳng qua Nguyễn Tình vui vẻ uống rượu mừng, còn Chu Vân thì chua xót uống rượu.
"Vậy còn cậu, chuẩn bị khi nào thì giải quyết vấn đề?" Lâm Mặc Bạch liếc nhìn một cái, khinh thường hỏi.
"Chậc chậc chậc, tôi giúp cậu, vậy mà cậu còn công kích, chọc thẳng dao vào lòng tôi." Từ Bách Minh kháng nghị, bĩu môi, nâng chén rượu lên uống một hụm.
Dư quang khóe mắt trộm ngắm người phụ nữ ngồi cách đó không xa.
Làm sao để ngăn cản Chu Vân uống rượu giải sầu.
~~~~
Tác giả: Chu Vân không phải nữ phụ ác độc, tất cả đều là người bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.