Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
Edit + Beta: Team Đậu Xanh "Tại sao lại không được?" Khuôn mặt Lâm Mặc Bạch tối lại, dùng vẻ mặt nghiêm khắc liếc nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Không phải em là sinh viên dâm đãng hả? Sao không tiếp tục quyến rũ tôi?" "A Bạch, làm ơn tha cho em đi... em không thể... thật sự không thể... A Bạch, anh mau ôm em đi." Nguyễn Tình nâng cánh tay hướng về Lâm Mặc Bạch, khát khao cái ôm từ anh. Đóng vai sinh viên dâm đãng và giảng viên nghiêm khắc tuy rằng kích thích, nhưng cô lại thích Lâm Mặc Bạch lúc bình thường hơn, càng sung sướng hơn nữa khi anh ôm chặt cô vào lồng ngực ấm áp. Lâm Mặc Bạch không để cho sự chờ mong của Nguyễn Tình trở nên vô nghĩa, anh duỗi tay ôm cô từ ghế lên, cuối cùng ngồi trên cái bàn anh đã từng học. "Hừ hừ..." Khoảnh khắc khi được dựa sát vào ngực Lâm Mặc Bạch, Nguyễn Tình phát ra tiếng rên rỉ thoả mãn, cô không khỏi nheo mắt lại, thoải mái như một con mèo. Chẳng qua, đó là một con mèo dâm đãng. Cô lén lút kéo khoá sau váy liền áo xuống làm áo bên trên tuột xuống, nội y cũng xộc xệch, một bên ngực có vết đỏ loang lổ, một bên lại trắng nõn không tì vết. Cô không ngừng xoa bóp ngực mình, còn cầm lấy tay Lâm Mặc Bạch đặt lên nó. "A Bạch, chỗ này... anh chưa có sờ chỗ này đâu?" Nguyễn Tình tủi thân nói. "Không muốn thầy Lâm sờ em nữa sao?" Lâm Mặc Bạch giả vờ trêu chọc. "Muốn... muốn thầy Lâm... cũng muốn anh... nhanh lên... núm vú... núm vú cũng muốn xoa bóp... A Bạch, thích nhất, yêu anh nhất..." Nguyễn Tình nói năng lung tung, thần trí bị dục vọng chiếm giữ, thật ra chính cô cũng không biết mình đang nói điều gì. Nhưng một Nguyễn Tình mềm mại, quyến rũ, đáng yêu như vậy lại hấp dẫn Lâm Mặc Bạch. Anh không chỉ xoa bóp núm vú hồi lâu mà còn cúi đầu xuống, nặng nề ngậm lấy hạt đậu đỏ tươi đang hếch lên vào trong miệng, không ngừng mút vào. "A..." Nguyễn Tình ôm chặt cổ Lâm Mặc Bạch, cơ thể ưỡn ra, phát ra một tiếng rên rỉ dài. Tay anh thật nóng, môi thật mềm, đặc biệt là đầu lưỡi liếm theo vòng tròn, liếm hết núm vú đang cương lên cùng quầng vú nho nhỏ đến sáng lấp lánh. Bỗng một tay Lâm Mặc Bạch ôm sau eo Nguyễn Tình, cách lớp vải tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng dừng lại ở địa phương hẹp nhỏ. Đây là eo của Nguyễn Tình. Năm đó Lâm Mặc Bạch dựa vào cái này để xác định người chụp ảnh dụ dỗ mình là Nguyễn Tình. Đầu ngón tay không ngừng xoay vòng thành lốc xoáy nhỏ, ve vãn một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn không phải là âu yếm nhưng lại khiến cho dục vọng của Nguyễn Tình như tăng vọt lên, cả người run rẩy. Cô còn nói, "A Bạch... Mau lấy máy rung ra... lấy ra... xin anh... Em muốn...Ư ưm...muốn..." Cộng thêm vài lần trước dục vọng của cô bị hụt làm cho Nguyễn Tình không thể chân chính phát tiết khiến cô như đang bị tra tấn đến nỗi phát điên vậy. Vách hoa bên trong không ngừng hút lấy máy rung, nhưng nó vừa nhỏ vừa ngắn, ngay cả tần suất rung cũng chỉ hơi tê dại, thời gian dài cô cũng làm quen được. Cô bắt đầu nhớ lần Lâm Mặc Bạch chỉnh máy rung đến mức cao nhất làm cô cảm thấy có bao nhiêu điên cuồng khuấy đảo bên trong. "Cũng chỉ muốn máy rung, vậy không cần côn thịt của tôi nữa hả?" Lâm Mặc Bạch ngẩng đầu khỏi ngực Nguyễn Tình, âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý vị thâm trường. "Anh... anh muốn ở... ỏ chỗ này làm em sao?" Vẻ mặt Nguyễn Tình mê ly, buột miệng thốt ra theo bản năng. Suy cho cùng chỗ này cũng là trường học, lại còn là ở trong lớp học, theo thời gian sẽ có người lui tới. Bọn họ có thể che giấu tai mắt mọi người mà làm những trò đồi bại, nhưng nếu làm tình ở đây thì thật sự có chút nguy hiểm... Như vậy thì tính thế nào. Nhưng khi thấy Lâm Mặc Bạch im lặng, Nguyễn Tình mới nhận ra mình thực sự sai rồi. "Muốn." Cô không chờ nổi gấp gáp mở miệng, như sợ anh đổi ý mà dùng hai châm khoá eo Lâm Mặc Bạch lại. Muốn máy rung... Muốn cao trào... Lại càng muốn Lâm Mặc Bạch... "A Bạch, em muốn anh, em muốn anh làm em ở chỗ này." Nguyễn Tình tuyên bố khao khát bên trong của mình, cúi xuống hôn lên mắt, mũi... Lâm Mặc Bạch. Từng cái từng cái rơi xuống rồi dừng lại trước đôi môi bạc mỏng của anh. Cái lưỡi mang theo nước bọt ngọt ngào thâm nhập vào miệng anh. Trong nháy mắt, Lâm Mặc Bạch đã chiếm lại quyền chủ động, mút và gặm cắn cánh môi tinh tế, hoàn toàn chiếm hữu thật sâu. Cùng lúc đó bàn tay anh luồn vào dưới váy cô sờ soạng làm tay dính đầy chất lỏng ẩm ướt. Cách một lớp quần lót mà như thế vậy hoa huyệt của cô đã ướt thành cái dạng gì thì không cần phải nói. Nguyễn Tình thật vất vả mới tách ra được, sau khi hít một hơi vẫn còn đau khổ cầu xin, "A Bạch...muốn côn thịt...trực tiếp...tiến vào trực tiếp..." Nói đúng ra, côn thịt của Lâm Mặc Bạch mới là thống khổ nhất, nó đã nóng, trướng lớn và cứng rắn như sắt nhưng cũng chỉ có thể ngủ đông ở bên trong đũng quần nhỏ hẹp, không thể sờ, không thể động, lại càng không thể lấy ra. Tại một khắc này, cuối cùng cũng được giải phóng. Khoảnh khắc cởi đũng quần xuống, nó đã nghẹn thành màu đỏ sậm, thậm chí quy đầu chảy ra ít chất lỏng, mang theo đó là một cỗ nhiệt khí dày đặc, nặng nề mà đánh vào phía trước hoa huyệt Nguyễn Tình. "A..." "Ưm..." Chỉ mới gần như tiến vào cũng khiến cho Lâm Mặc Bạch không cách nào nhịn xuống được, cổ họng phát ra tiếng thoả mãn trầm thấp. Dưới sự tiếp xúc da thịt như vậy khiến cho nhiệt độ cơ thể hai người không ngừng tăng cao, dục vọng như thiêu như đốt. Lâm Mặc Bạch xiết chặt bụng dưới, cọ xát côn thịt vào phía trước quần lót đã ướt dầm dề khiến cả cây côn thịt đều dính dâm thuỷ, đồng thời còn cảm giác được hoa huyệt của Nguyễn Tình không ngừng truyền tới sự chấn động. Sau 6 năm, cái máy rung còn hoạt động khá tốt. Lâm Mặc Bạch đang gặm cắn cổ Nguyễn Tình, liếm láp tĩnh mạch nhô lên sau mỗi lần hít vào thở ra của cô, đột nhiên ánh mắt anh tối lại, trong lòng như loé lên một ý tưởng. "Tiến vào...A Bạch...Mau tiến vào..." Nguyễn Tình hoàn toàn ý loạn tình mê, toàn bộ trọng lượng đều dựa vào Lâm Mặc Bạch, chỉ nghĩ tới cảnh hoa huyệt sớm một chút được lấp đầy, chờ anh nhanh chóng đâm vào rút ra mà làm cô. Nhưng mà, cô chờ lúc Lâm Mặc Bạch cởi quần lót của cô nhưng lại không thấy anh lấy cái máy rung ra. Ngược lại, quy đầu cực lớn theo dâm thuỷ ẩm ướt đẩy máy rung vào sâu hơn... "A Bạch! Máy rung...Máy rung còn ở...Bên trong..." Nguyễn Tình gấp gáp vỗ sau lưng Lâm Mặc Bạch. Nhưng động tác Lâm Mặc Bạch không hề có ý dừng lại, mà không chút lưu tình nào nhanh chóng tiến vào. Anh, hiển nhiên là cố ý làm vậy. "A......" Một khắc kia, sợ hãi cùng khoái cảm như ngập tràn trong cơ thể Nguyễn Tình. Hoa huyệt của cô nhỏ như vậy, côn thịt của Lâm Mặc Bạch lại lớn như vậy, sao có thể cùng với máy rung di chuyển bên trong. Sẽ bị vỡ... Cô sẽ nứt vỡ mất... Hai mắt Nguyễn Tình choáng váng, thân thể nóng rực căng cứng, hoa huyệt hung hăng bị căng ra, ở phía dưới thân Lâm Mặc Bạch không ngừng run rẩy...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau