Chương trước
Chương sau
Beta: Thu
Lâm Mặc Bạch uống nước xong, giọng nói khàn khàn đã cảm thấy thoải mái hơn một chút, lông mày cau lại chậm rãi buông lỏng, nói với Nguyễn Tình hai chữ, "Điện thoại."
Nguyễn Tình cảm thấy áy náy về bệnh tình của Lâm Mặc Bạch nên càng ngoan ngoãn hơn, giống như một người vợ nhỏ chăm chỉ, Lâm Mặc Bạch yêu cầu cô làm cái gì thì cô làm cái đó.
Huống chi, cô thật sự là vợ của Lâm Mặc Bạch.
Nguyễn Tình nhanh chóng tìm thấy điện thoại của Lâm Mặc Bạch, giống như cách đưa ly nước cho anh lúc nãy, một cách cung kính đưa đến cho anh.
Lâm Mặc Bạch nhướng mày, ánh mắt trở nên sắc bén hỏi: "Em để cho anh tự gọi điện thoại à."
Nguyễn Tình nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cười ngọt ngào, lấy lòng nói: "À, anh muốn gọi cho ai, số bao nhiêu, muốn nói cái gì, anh không cần mở miệng, chuyện khác em làm."
Lúc này Lâm Mặc Bạch mới cảm thấy hơi hài lòng, nhẹ cong môi.
Anh nói: "Gọi cho trợ lý của anh nói cho anh ta biết tình trạng cơ thể của anh, khụ khụ khụ, hai ngày sau anh mới có thể trở về công ty, có việc gấp có thể điện thoại, nếu không thì đến gặp chủ tịch hội đồng quản trị."
Khoảng thời gian hai ngày, đối với bệnh của mình, Lâm Mặc Bạch đã có ước tính, đó cũng là sự sắp xếp công việc của anh. Nguyễn Tình nghe thấy tất cả những điều này, cô cảm thấy khá hợp lý.
Đó là bởi vì cô không biết rằng Lâm Mặc Bạch đã làm việc chăm chỉ trong những năm gần đây, chưa bao giờ xin nghỉ phép, ngay cả khi chuyến bay đi công tác hạ cánh vào sáng sớm, anh vẫn như cũ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện vào sáng hôm sau. Đến mức đem công việc trả lại cho chủ tịch, chuyện này... dựa vào mối quan hệ hiện tại của cha con bọn họ càng là không có khả năng xảy ra.
Nguyễn Tình nhanh chóng tìm thấy số điện thoại của trợ lý trong máy của Lâm Mặc Bạch, một lúc sau, chỉ đến một vài giây một giọng nói kính cẩn vang lên:
"Lâm tổng!"
Nguyễn Tình có tiếp xúc với trợ lý này vài lần, nhớ tới giọng nói của anh ta, lập tức nói: "Trợ lý Ngô, xin chào, là... là... Lâm tiên sinh nhờ tôi gọi điện thoại. Anh ấy bị bệnh, phát sốt. Hai ngày nay không đến công ty làm việc được nên nhờ anh... "
Cô nói một cách cẩn thận, chi tiết, truyền đạt đầy đủ ý của Lâm Mặc Bạch vừa rồi, nhưng chỉ riêng ba chữ "Lâm tiên sinh" đã khiến sắc mặt vừa mới dịu đi của người đàn ông này lại một lần nữa siết chặt quai hàm, lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo.
Anh, vị Lâm tiên sinh này, ngày hôm qua cùng cô đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, buổi tối còn ở trên giường làm một hồi thân mật.
Chẳng qua là ngủ một giấc, cô trở mặt nhanh như vậy không chịu thừa nhận.
Nguyễn Tình tức khắc cảm thấy một hơi lạnh lan đến, ánh mắt nhìn về phía Lâm Mặc Bạch, thấy được sắc mặt anh tối sầm lại.
Trong lúc do dự vừa rồi, trong lòng cô đã đổi vài cái tên, "A Bạch" có vẻ quá thân mật, gọi trực tiếp "Lâm tổng" sẽ tiết lộ thân phận của cô. Chỉ có "Lâm tiên sinh" nghe không gần không xa, giống như là một người bạn.
Nhưng không ngờ khiến cho Lâm Mặc Bạch không vui.
Nguyễn Tình bên này vẫn không biết làm sao để xoa dịu người đàn ông đang tức giận, di động của trợ lý bên kia, thực không hổ là người đi theo Lâm Mặc Bạch, khó đối phó như nhau.
Trợ lý Ngô quả thật hiểu rõ Lâm Mặc Bạch, anh ta tuyệt đối không tin ông chủ cuồng công việc của mình sẽ bởi vì chuyện nhỏ như cảm sốt mà xin nghỉ như vậy, còn đến những hai ngày.
Anh ta lập tức truy hỏi: "Xin lỗi, tiểu thư với Lâm tổng có quan hệ như thế nào? Lâm tổng ở bên cạnh cô sao? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với Lâm tổng."
"Anh ấy..." Nguyễn Tình nhìn về phía Lâm Mặc Bạch, dưới sự chất vấn lặp đi lặp lại của trợ lý Ngô, ánh mắt cầu cứu, kết quả Lâm Mặc Bạch cũng không thèm nhìn cô, anh nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu thư, xin cô hãy trả lời câu hỏi của tôi." Trợ lý Ngô nhấn mạnh trong lời nói, nặng nề mà áp bách lại đây.
"Tối hôm qua anh ấy bị sốt cả đêm, đau họng nên không nói chuyện được, vì vậy anh ấy nhờ tôi gọi cuộc điện thoại này." Nguyễn Tình thành thật nói.
Trợ lý Ngô đối với lời nói của Nguyễn Tình bán tín bán nghi, thận trọng nói: "Tiểu thư, cô vẫn chưa trả lời tôi. Quan hệ giữa cô và Lâm tổng là gì, chỉ là một cuộc điện thoại, tôi không thể dễ dàng tin lời cô nói."
Anh ta liền kém muốn nói một câu: "Tôi hoài nghi Lâm Mặc Bạch bị cô bắt cóc ".
Bị trợ lý Ngô hỏi đến tình trạng này, Lâm Mặc Bạch lại bỏ mặc, Nguyễn Tình cũng bắt đầu nóng nảy, đi tới đi lui, cuối cùng bị buộc đến nói mà không cần suy nghĩ.
"Tôi là Nguyễn Tình, nhân viên mới được thăng chức của bộ phận kinh doanh, cũng là Lâm phu nhân. Công ty có bản lý lịch thông tin cá nhân của tôi. Nếu Trợ lý Ngô không tin, anh có thể kiểm tra. Được rồi, mọi chuyện tôi đã nói với anh rồi, nếu có chuyện gì khác, tôi sẽ liên lạc với anh sau."
Nguyễn Tình một hơi nói xong hết thảy, cũng không cho Trợ lý Ngô có cơ hội một lần mở miệng, lập tức cúp điện thoại.
Lâm phu nhân...
Ba từ này nghe vào tai trợ lý Ngô như sét đánh ngang tai, nhưng anh ta nghĩ đến cuộc phỏng vấn trước đó, nghĩ đến ngày hôm qua Lâm Mặc Bạch đột nhiên về sớm, nghĩ đến những hành vi kỳ quái đó, tư duy logic kín đáo của đàn ông, nhanh chóng đi đến kết luận.
Ông chủ của anh ta không hề bị bắt cóc mà đang trong thời kỳ trăng mật.
Nói như vậy, chuyện cảm mạo phát sốt liền vô cùng đáng giá để nghi ngờ.
Ba từ này giống nhau nghe vào trong tai Lâm Mặc Bạch, vừa rồi bởi vì một cái xưng hô "Lâm tiên sinh " làm tâm tình của anh không tốt, mà bây giờ chỉ vì 3 chữ đó, sự tức giận lập tức tan thành mây khói. Ngược lại, anh lặp lại xưng hô đó trong lòng, Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân, dường như nghe cũng không tệ.
"Em..." Em nói chuyện điện thoại đã xong...
"Anh đói rồi."
Nguyễn Tình bên này lời nói còn chưa nói xong, bên kia Lâm Mặc Bạch lại tiếp tục phân phó việc cho cô làm.
"Gần nhà có tiệm ăn sáng nào mà anh thường hay ăn không? Anh muốn ăn cái gì? Em xuống lầu xem qua rồi mua cho anh một ít." Nguyễn Tình cẩn thận hỏi.
"Mua?" Lâm Mặc Bạch chỉ đơn giản lặp lại một âm tiết.
"Ừ?" Nguyễn Tình vẻ mặt mờ mịt, cô nói có cái gì không đúng sao?
"Lâm phu nhân, Lâm tiên sinh muốn ăn món em tự làm."
Lâm Mặc Bạch thở dài trong lòng. Đối mặt với cô vợ có vẻ mặt mơ hồ và không hiểu phong tình này, anh còn không bằng trực tiếp đem sự tình nói rõ ràng.
Mà ba chữ Lâm phu nhân, nghe vào tai Nguyễn Tình, lập tức làm cho gương mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng, nghĩ đến vừa rồi cô đã dùng thân phận này nói với trợ lý Ngô, cô lại càng thêm thẹn thùng, cả người nóng lên.
Lại cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Cô đã là Lâm phu nhân, một thân phận xa lạ nhưng lại làm người vui vẻ.
"Nhưng tài nấu nướng của em không được tốt lắm..." Nguyễn Tình cười và nói với Lâm Mặc Bạch, "Dù sao anh yên tâm, em sẽ dụng tâm đi làm, anh mau nằm xuống, nghỉ ngơi cho tốt, em nấu xong rồi sẽ đánh thức anh."
Không lâu lúc sau, chuyện xảy ra ngày hôm nay lọt vào tai Tần Phong, anh ta đối với Lâm Mặc Bạch chỉ có bốn chữ.
Bụng dạ đen tối.
Anh ta rõ ràng cố ý bảo Nguyễn Tình gọi điện thoại đến, mục đích không phải để an bài công việc, mà là mượn lời nói "sơ hở của Nguyễn Tình" để trợ lý biết anh đã kết hôn.
Bây giờ trợ lý Ngô đã biết, tất nhiên sẽ đi xác minh, nói cách khác, chuyện kết hôn giữa anh và Nguyễn Tình không thể giấu được.
Nói một cách trực tiếp hơn, Lâm Mặc Bạch cơ bản muốn khoe rằng anh đã kết hôn.
Hơn nữa, cô dâu của anh lại là Nguyễn Tình.
Tần Phong phản ứng thứ hai là khinh thường "hừ" một tiếng, kết hôn có gì đặc biệt, anh ta... anh ta cũng chỉ là lần thứ n cầu hôn thất bại mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.