Chương trước
Chương sau
Edit: Thương Vũ
Beta: Kim Hằng
---
Nguyễn Tình ngay từ đầu có chút ngốc, không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Lâm Mặc Bạch, hiện giờ đang ngồi ở trên xe anh, trong tay anh cầm chứng minh thư, lập tức phải đi đến nhà cô, đường đi dài như thế, cô cẩn thận suy nghĩ ngọn nguồn sự tình.
Lâm Mặc Bạch muốn kết hôn với cô!
Đăng kí kết hôn, chịu sự bảo vệ của pháp luật.
Nguyễn Tình giật mình, không thể tin tưởng, tự mình phủ định suy nghĩ trong lòng, đối với thái độ chán ghét của Lâm Mặc Bạch từ khi bọn họ gặp lại nhau đến giờ, sao có thể sẽ kết hôn với cô.
Không thể nào, chắc chắn không thể.
Nguyễn Tình, mày đừng si tâm vọng tưởng nữa.
Trong lòng cô phủ nhận không biết bao nhiêu lần, nhưng trong đầu lại cầm lòng không nổi mà hiện lên câu nói Lâm Mặc Bạch từng nói.
"Tôi chỉ làm tình với vợ của tôi."
Huống chi anh trước đây còn hỏi cô, "Cô còn muốn tôi làm cô không?"...
Nhiều chứng cứ như vậy, những lời này của Lâm Mặc Bạch, cơ hồ cùng câu nói "Em có muốn gả cho tôi không?" thì càng giống như lời thề khi cầu hôn.
Trong đầu Nguyễn Tình mới vừa nghĩ tới hai chữ "Cầu hôn", trong thân thể đột nhiên dâng lên một luồng khí nóng lướt qua ngực, thẳng tắp hướng tới trên trán cô, làm cho trên má trắng nõn cũng đỏ bừng.
Ôm phỏng đoán như vậy, cô một lần lại một lần trộm ngắm Lâm Mặc Bạch, nhìn gương mặt anh tuấn không chút biểu cảm của anh, thậm chí còn đẹp quá mức.
Nghi hoặc ở đáy lòng, cô có chút chần chừ, có chút nhút nhát, như thế nào cũng không thể hỏi ra miệng.
Trong vô thức đã bị bộ dạng lái xe của Lâm Mặc Bạch hấp dẫn.
Thời niên thiếu, bàn tay thường xuyên cầm bút trở nên lớn hơn, ngày càng thon dài, khớp xương ngón tay vẫn rõ ràng như cũ, có thể vừa thành thục điều khiển tay lái, vừa ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô.
Hiện giờ anh không còn là học sinh, mà là một người đàn ông thành thục nắm giữ cả một sự nghiệp khổng lồ.
Hơi thở sạch sẽ trong sáng kia, cũng bị khí phách oai phong trầm ổn thay thế.
Sáu năm...
Nguyễn Tình thiếu hụt sáu năm, chưa từng nhìn thấy mỗi một bước biến hoá của Lâm Mặc Bạch, chính là nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời.
Nhưng cô có thể trở về, cũng là may mắn lớn nhất.
Trái tim cô mềm mại, vừa chua vừa ngọt, quá khứ ngây ngô cùng hiện tại hoà vào nhau.
Nguyễn Tình vốn là nhìn trộm, dần dần trở thành nhìn chuyên chú không chớp mắt.
Lâm Mặc Bạch ngay từ đầu đã chú ý được Nguyễn Tình nhìn trộm anh, chỉ là không có nói toạc ra, bởi vì chính anh cũng như vậy, ánh mắt từ đầu đến cuối đều ở trên người cô.
Thậm chí những biểu tình tưởng rằng không ai biết của cô, anh đều nhìn thấy tất cả, cũng ghi tạc trong lòng.
Cô cùng trước kia rất giống nhau, trong lòng cất giấu điều gì, dù không nói ra nhưng đều viết ở trên mặt, làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô suy nghĩ cái gì.
Vậy mà một người như thế này, lại lừa dối anh.
Nghĩ đến điều này, Lâm Mặc Bạch đột nhiên phanh gấp, dừng xe ở dưới tiểu khu.
"A... Khụ khụ khụ." Thân thể của Nguyễn Tình theo quán tính ngã về phái trước, trong lúc nguy hiểm được đai an toàn giữ lại, nhưng ngực bị đè đến có chút đau, cổ họng cũng ngứa, nhịn không được ho khan vài tiếng.
"Còn không mau xuống xe?" Lâm Mặc Bạch cau mày, mặt không vui thúc giục.
Đôi mắt anh hơi rũ nhìn Nguyễn Tình, ánh mắt anh đang nhìn không phải gương mặt đỏ ửng của Nguyễn Tình, mà là chính giữa ngực cô.
Đai an toàn màu xám luồng vào giữa hai bầu ngực sữa, bị đè ép ở bên trong, làm hai bầu ngực sữa vốn dĩ ở gần nhau bị tách ra một khoảng.
Theo cái cúi người vừa rồi của Nguyễn Tình, trước ngực nhẹ nhàng đong đưa, nhũ thịt va chạm, ngược lại làm đai an toàn chôn ở giữa, trở nên nhìn không thấy.
Nhìn thấy một màn này, trong đầu Lâm Mặc Bạch toàn là cảnh tượng diễm lệ lại dâm mĩ không thể nói.
Vú lớn như vậy, nếu kẹp côn thịt ở bên trong không biết sẽ mê người đến cỡ nào.
Côn thịt dưới quần tây ngo ngoe rục rịch, lửa nóng từ bụng nhỏ xông lên ngực.
Bởi vậy mà sắc mặt Lâm Mặc Bạch càng thêm khó coi, nét nóng nảy trên mặt cũng càng thêm rõ ràng, tính khí đạm mạc, thế nhưng lại dễ như trở bàn tay bị xoay chuyển.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của anh, Nguyễn Tình không dám chần chừ, lập tức cởi bỏ đai an toàn xuống xe.
Cửa xe mở ra, một chân đã dẫm lên trên mặt đất, cô lại đột nhiên quay người lại, giữa mày hơi chau, ánh mắt mềm mại nhìn về phía Lâm Mặc Bạch.
Anh chắc chắn muốn kết hôn với cô sao?
Đây chính là nghi hoặc trong lòng Nguyễn Tình, cô muốn nghe Lâm Mặc Bạch xác minh chuyện này.
Môi đỏ mở ra lại khép lại, hàm răng khẽ cắn, nhưng vẫn không thể hỏi ra miệng.
Bởi vì cô sợ hỏi xong, Lâm Mặc Bạch ngược lại sẽ thay đổi chủ ý.
Không chờ cô rối rắm, Lâm Mặc Bạch hung tợn nói.
"Nguyễn Tình, cô hối hận?" Giọng nói của anh rõ ràng là đang tức giận.
Nguyễn Tình không cần nghĩ ngợi mở miệng, "Em không có hối hận. A Bạch, em là sợ sau này anh sẽ..."
"Nếu không hối hận, còn không mau lên lầu lấy đồ." Lâm Mặc Bạch đánh gãy lời nói của Nguyễn Tình, nổi giận đùng đùng ra lệnh, ngữ khí không cho phép chống đối.
Nguyễn Tình giật mình, đầu phát ngốc, lập tức quên mất lời ban đầu muốn nói, lập tức xông lên lầu, chẳng khác gì tốc độ chạy 800 mét của cô trước đây.
Cô đơ người, một đường ngẩn ngơ tới Cục Dân Chính, trong tay đã cầm cuốn sổ đỏ, ngực bùm bùm mà nhảy không ngừng, cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, cả người nóng bừng, bay bổng như ở trên mây.
Cô nhéo tay mình một cái.
Đau, thật sự rất đau.
Hì hì, không phải nằm mơ, thật tốt.
Cô thật sự đã kết hôn với Lâm Mặc Bạch!
Nguyễn Tình vui mừng, thật cẩn thận mở giấy hôn thú ra, nhìn vào ảnh chụp bên trong, cô lại ngây ngốc nở nụ cười.
Bức ảnh này là ba phút trước mới vừa chụp.
Trong ảnh chụp, hai người sóng vai đứng chung một chỗ, cô gái nhỏ xinh có vẻ đẹp ngọt ngào, tóc dài xõa trên vai, hai má ửng đỏ, trên mặt treo một nụ cười duyên dáng, giống y như đúc cô lúc này, cười có chút ngọt, lại có chút ngây ngốc.
Ngược lại, Lâm Mặc Bạch bên cạnh cô, vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt xa cách, mắt đen sắc bén, hàm dưới cùng khoé miệng căng chặt, một chút cũng không giống như là đi kết hôn.
Ngay cả nhân viên làm chứng vừa rồi cũng nhịn không được nhìn Nguyễn Tình vài lần, đại khái trong đầu suy nghĩ cô đã dùng thủ đoạn gì, hay là có thai, lấy điều này ép Lâm Mặc Bạch, ép anh kết hôn với cô giống như mấy cái kịch bản máu chó ở trong phim.
Nguyễn Tình còn đang cầm giấy hôn thú cười ngây ngô, Lâm Mặc Bạch bên kia đã bắt lấy cổ tay của cô, lôi kéo cô nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe.
"A Bạch, chúng ta đi đâu thế?" Nguyễn Tình theo không kịp bước chân vừa gấp vừa dài của Lâm Mặc Bạch, cố gắng lắm mới có thể xem như sóng vai với anh, nghi hoặc nói, "Là trở về công ty đi làm sao?"
Lâm Mặc Bạch bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt dày đặc dục vọng lập tức xoay người lại, quát cô, " Đi làm cái gì, hiện tại lập tức đi khách sạn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.