Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
Edit+beta: Team Đậu Xanh * Lâm Mặc Bạch đặt tay mình ra phía sau đầu Nguyễn Tình, tiếp theo không phân rõ đầu cô bị ép xuống hay là anh nâng người đi lên. Dù sao thì cuối cùng, côn thịt thô dài cứng rắn cũng đã cắm sâu vào cái miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Tình. Anh đâm thật sâu, đầu côn thịt chạm vào cổ họng, kích thích Nguyễn Tình, làm cho cô cảm thấy cổ họng của mình như bị xé rách, khó chịu muốn nôn ra. Nhưng tận sâu đáy lòng, cô rất vui mừng. Không chỉ vì côn thịt trong miệng cô là của Lâm Mặc Bạch, mà còn là vì cô biết rằng trong lòng Lâm Mặc Bạch vẫn còn hận ... Nếu không phát tiết ra được, giữa họ sẽ mãi mãi tồn tại khoảng cách. Nguyễn Tình khó chịu thở phì phò, tận lực tiếp nhận côn thịt thô dài, cũng không dám phát ra một tiếng kêu rên nào. Ngược lại, khi Lâm Mặc Bạch nhìn thấy nếp gấp giữa hai lông mày của cô, cánh tay anh đột nhiên cứng đờ, dừng lại phía xa. Trong đêm nay, ngoài tiếng nói chuyện ồn ào của hai người phụ nữ bên ngoài, không còn một âm thanh nào khác. Sau khi Nguyễn Tình quen với tốc độ nhanh này, cô chậm rãi đung đưa, để côn thịt ra vào trong miệng mình, tuy rằng không phải nhanh lắm, chỉ là hai má cô vẫn hóp lại, gắt gao hút vào. Phụ nữ hai mươi bốn tuổi đã có thể biết làm thế nào để cho đàn ông đạt được sự vui sướng nhất. Khi thực sự không chịu nổi, cô mới nhổ côn thịt ra, thở phì phò, một mặt thở dốc, nhưng vẫn không quên liếm láp côn thịt đã ướt dầm dề. Ngoài nước bọt dính vào, cô còn nếm được một chút mùi tanh của chất lỏng được tiết ra. Cũng không phải ở mặt trên, mà là từ lỗ nhỏ phía trước côn thịt, đó là bằng chứng cho việc Lâm Mặc Bạch hưng phấn. Nguyễn Tình bị kích động không thôi, đầu lưỡi một đường liếm thẳng từ gốc đến quy đầu, vừa lúc nhìn thấy cái lỗ nhỏ ở phía trên lúc đóng lúc mở. Đầu lưỡi nóng ẩm khẽ liếm nhẹ, đảo qua quy đầu, nháy mắt tạo ra một sợi chỉ bạc, nối giữa quy đầu và cánh môi đỏ mọng. Là nước bọt, cũng là dâm dịch. Treo lơ lửng trên không, loé lên ánh sáng dâm mỹ. Lâm Mặc Bạch nhìn sợi chỉ bạc và nụ cười bên môi Nguyễn Tình, ánh mắt thâm trầm, cánh tay khẽ động. Lần này, anh bóp lấy hàm dưới của cô, thấp giọng ra lệnh, "Ngậm vào đi." Đây có lẽ là câu nói dịu dàng nhất mà Lâm Mặc Bạch đã nói kể từ khi gặp lại. "Vâng, Lâm tổng." Ánh mắt Nguyễn Tình kiều mị, giống như một cấp dưới ngoan ngoãn, cho dù ông chủ có đưa ra yêu cầu gì không hợp lý, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo, eo mềm mại đến mức lúc nào cũng có thể bị đè ép xuống. Côn thịt lại một lần nữa tiến vào trong cái miệng nhỏ nhắn chật hẹp, hai bên má không chỉ ngậm vào, mà đầu lưỡi trong không gian nhỏ hẹp cũng nhẹ nhàng liếm láp, cô cố gắng hết sức để Lâm Mặc Bạch cảm thấy thoải mái. Các ngón tay của Lâm Mặc Bạch luồn vào mái tóc đen của Nguyễn Tình, ấn cái ót của cô, lúc nặng lúc nhẹ mà ấn xuống, nhanh chóng ra vào. Bây giờ, anh đã không còn tự chủ, thậm chí còn không để ý hai người phụ nữ ngoài cửa sớm đã rời đi. Dần dần, Nguyễn Tình cũng tình được cảm giác khi khẩu giao. Trước mặt cô là người đàn ông mà cô nhớ nhung, trong không khí nồng nặc mùi cơ thể của anh, chưa kể là cơ thể của họ còn đang quấn chặt lấy nhau, kích thích làm cho tiểu huyệt vừa được vuốt ve lại chảy nước. Lúc này đây, người càng thêm nóng, càng thêm kéo dài không dứt... Dâm dịch thấm ướt quần lót chữ T chật hẹp, rồi chảy xuống hai bên sườn, nếu không có tất chân cản trở, chắc chắn sẽ nhỏ từng giọt trên mặt đất. Lâm Mặc Bạch nhìn đôi mắt ý loạn tình mê của cô, ánh mắt si mê, đôi má ửng hồng, cánh môi đỏ tươi, bầu ngực sữa trắng tuyết như ẩn như hiện ... Động tác càng thêm mãnh liệt. Nếu như Nguyễn Tình không cài cúc áo, anh đã nhìn thấy bầu ngực to tròn bị anh làm cho sưng đỏ. Bàn tay anh siết chặt, hận không thể niết chặt bầu vú của cô, làm cho ngón tay và bầu vú dán sát vào nhau. "A...a... huhu ..." Lâm Mặc Bạch kiên quyết kéo dài, Nguyễn Tình dần dần có chút ăn không tiêu mà phát ra tiếng rên nhẹ. Vào lúc côn thịt lui về, cô khó chịu không nhịn được hít một hơi, ngậm lấy lỗ nhỏ trên quy đầu, hơi thở của Lâm Mặc Bạch đột nhiên nặng nề hơn. Lâm Mặc Bạch cũng nhận thấy thân thể của mình biến hóa, đột nhiên rút khỏi miệng Nguyễn Tình. "A Bạch, bắn vào miệng của em đi, em muốn ăn tinh dịch của anh..." Ngay lúc đó, ý thức của Nguyễn Tình trở nên mê mang, không phân biệt được đâu là thực và đâu là hồi ức, buột miệng kêu một tiếng "A Bạch" thân mật nhất. Ánh mắt của Lâm Mặc Bạch cũng vì hai chữ này mà trở nên mềm mại, lưng trở nên tê dại, tinh dịch sắp được bắn ra. Nhưng anh đột nhiên xoay người, không phải đối mặt với Nguyễn Tình, mà là đối mặt với bồn cầu lạnh như băng, đưa tay loát động côn thịt thêm hai lần, sau đó bắn tinh dịch vào bên trong.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau