Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
Edit+beta: Team Đậu Xanh * Khuôn mặt Lâm Mặc Bạch đen lại, anh nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, giữa mày in lại dấu Xuyên ( 川),nhưng đáy mắt có một tia sáng vụt qua, làm anh lộ ra biểu tình này, không phải vì Nguyễn Tình chụp ảnh phóng đãng mà là bối cảnh của bức ảnh này. Toilet... Chụp đến một nửa cửa gỗ màu nâu. Còn có một bức phù điêu cùng logo trang trí. " Phanh " một tiếng, Lâm Mặc Bạch nặng nề để di động xuống, tức giận đặt lên bàn làm việc. Anh cố chấp tức giận như vậy, vội vã ấn điện thoại nội bộ gọi trợ lý thư kí vào trong. "Người đến phỏng vấn 3 ngày trước đâu? Cô ta hiện tại như thế nào?" Đôi mắt Lâm Mặc Bạch sắc bén, không lòng vòng mà trực tiếp đi vào vấn đề. Ngữ khí hung ác, trong lời nói còn mang theo một tia nôn nóng. "Lâm tổng, ngài nói là người nào? " Vẻ mặt trợ lý mờ mịt, không phải anh ta trí nhớ không tốt mà là hai ngày này, người tới phỏng vấn làm thư kí của Lâm Mặc Bạch quá nhiều, thật sự là không nhớ rõ hết. Lâm Mặc Bạch mím môi, sắc mặt biến thành màu đen, trầm ngâm một lúc mới lạnh lùng phun ra hai chữ. "Nguyễn Tình." Ngay từ đầu, trợ lý đã không nhớ rõ Nguyễn Tình là ai, mà do đôi mắt liếc đến ngăn kéo nửa mở ở bàn làm việc, bên trong có một hồ sơ sơ yếu ly lịch. Anh ta lúc này mới lên tiếng: "Lâm tổng cảm thấy cô ấy không hợp làm thư kí, bởi vậy bên nhân sự đã sắp xếp một vị trí mới. Hiện tại Nguyễn tiểu thư là nhân viên mới tại bộ phận nghiệp vụ, ngày hôm qua đã chính thức nhận chức." "Ngày hôm qua?" Ngón tay Lâm Mặc Bạch không khỏi nắm chặt thành quyền, "Nói như vậy, cô ấy hiện tại đang ở trong công ti?" "Đúng vậy, Lâm tổng. Công việc mà Nguyễn tiểu thư phụ trách chính là bên văn thư, không cần ra ngoài chạy nghiệp vụ, hẳn là ở văn phòng..." Trợ lý còn chưa nói xong thì đã thấy Lâm Mặc Bạch đóng ngăn kéo lại, cầm di động, bóng dáng cao lớn lạnh lùng đi ra khỏi văn phòng, không thèm quay đầu liếc anh ta một cái. Bộ phận nghiệp vụ của công ty ở tầng 16, Lâm Mặc Bạch đi thang chỉ một lát đã đến. Anh không đi về phương hướng khu vực làm việc, mà xoay người một cái đi về hướng toilet. Đi nhanh về phía trước không chút do dự, dọc theo đường đi cũng không đụng mặt nhân viên. Ngược lại ở trước cửa toilet, gặp Nguyễn Tình vừa sửa sang lại quần áo xong đang từ bên trong đi ra. "Lâm tổng." Khuôn mặt Nguyễn Tình không khỏi kinh ngạc, đến cả đuôi mày cũng nâng lên. "Đi vào." Lâm Mặc Bạch lạnh mặt, trầm giọng ra lệnh rồi tự nhiên đẩy cửa đi vào. "Lâm tổng, đây là ..." "Đi vào." Mệnh lệnh của anh, từ xưa đếm nay không ai giám làm trái, anh một lần nữa nhắc lại. Lúc này, Nguyễn Tình mới thở dài, thuận theo đi vào trong, đem lời " đây là WC nữ " nuốt lại vào bụng. Cô vừa đi vào, đột nhiên bị một lực mạnh ép chặt, phía trước có một bóng đen như cỗ gió xoáy đánh úp lại, đè cô trên vách tường. Trước mặt là thân hình cao lớn của Lâm Mặc Bạch, một bên là cánh tay anh ấn trên bức tường. Đây thật sự là bị ép lên tường, tư thế hoàn mĩ, chóp mũi hai người cách nhau chưa đến 5 cm. Chỉ tiếc, sắc mặt Lâm Mặc Bạch vừa đen vừa lạnh, dù có đè ép cô lên tường cũng không có chút không khí ám muội. "Nguyễn Tình, cô đói khát đến vậy sao? Đuổi tới cửa nhà tôi tự dâng mình lên còn chưa đủ, hiện tại còn đuổi đến tận công ti?" Ngực Lâm Mặc Bạch nặng nề lại phập phồng, áo khoác tây trang trước người cơ hồ muốn cọ xát đến đầu vú của Nguyễn Tình. Vải dệt màu trắng cùng sắc đen trên áo khoác giữa hai người vì thế mà qua lại vuốt ve. Đuôi mắt Nguyễn Tình nhẹ nhàng run lên, nhưng lại bởi vì cô lập tức nheo hai mắt lại mà hoàn mỹ che đi biểu tình này, duy nhất có thể nhìn thấy đó là nụ cười mê hoặc câu nhân. Cô một bên cười, một bên nhẹ nhàng nâng chân vuốt ve cẳng chân Lâm Mặc Bạch, uốn lượn hướng về phía trước, đầu gối cơ hồ phải chạm vào khắp đũng quần Lâm Mặc Bạch. Môi đỏ vừa động, nhẹ nhàng nói: "Mặc Bạch, em có đói khát hay không, anh còn không thấy sao?" Nguyễn Tình thấy túi quần anh lộ ra một góc di động, nhìn anh tức giận, bộ dạng hung dữ giống như đến hỏi tội, cũng nhìn ra được anh chắc chắn đã thấy bức ảnh. Chỉ là cô không nghĩ tới, Lâm Mặc Bạch nhanh như vậy đã đoán được cô trong công ty. Lâm Mặc Bạch nhìn bộ đang không biết xấu hổ của Nguyễn Tình, hô hấp càng thêm thô nặng, không rõ là do lửa giận hay do dục hoả hoặc là đang giận Nguyễn Tình vì sao mà không tự ái, đã từng là một cô gái ngây ngô thẹn thùng, hiện giờ tại sao lại trở thành bộ dạng phóng đãng như vậy... Trong đầu anh hiện lên không chỉ có vậy, vừa rồi nhìn chằm chằm hoa huyệt, cánh hoa đỏ tươi thấm ướt dâm dịch, hoàn toàn lộ rõ dưới tất chân bị xé rách, chính là như vậy... Giống như chết đói, giống như dục cầu bất mãn [1]. [1] Dục cầu bất mãn : theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau