Chương trước
Chương sau
Lư Tu Tề uống trà bái sư Thần Tử Thích dâng, dẫn hắn đi nhận một vòng sư thúc, sư huynh, sư điệt, chuyện đệ tử chưởng môn ký danh lập tức được quyết định như thế.
“Ngươi không phải là………” Một đám đệ tử đời thứ hai hành lễ với Thần Tử Thích, có người nhận ra Thần Tử Thích, đúng là một trong những đệ tử Lư Sư gặp ở ngoài miếu đổ nát ngày ấy.
“Lăng Phi, sao con dám nói vậy với sư thúc hả?” Lư Tu Tề trừng mắt liếc nhìn đồ tôn.
Nam tử tên Lăng Phi lập tức rụt cái tay đang chỉ vào Thần Tử Thích, chắp tay hành lễ bồi tội: “Đệ tử không biết, vẫn mong sư thúc tha thứ.”
Tuy nói là đệ tử ký danh, nhưng Lư Tu Tề vẫn rất xem trọng hắn, những đệ tử khác không dám lỗ mãng, đối xử cứ đúng như sư thúc đích truyền.
“Sư phụ xin dừng bước, bây giờ đồ nhi cần xuống núi, đến năm mới, đồ nhi sẽ lại lên thăm hỏi.” Thần Tử Thích cười tươi giữ chặt Lư Tu Tề, để sau này hắn đỡ phải tặng lễ nữa.
Lư Tu Tề quả nhiên mất tự nhiên đứng trên bậc thang, nghe Thần Tử Thích nói tết vẫn sẽ, nụ cười trên mặt không khỏi tươi thêm vài phần: “Có chuyện gì khó khăn, cứ nói với sư phụ. Thành Kiếm Dương trước giờ không quá yên ổn, bảo Vu Hàn vẫn vài đệ tử, năng đến Kiếm Dương xem xét.”
“Thế thật tốt quá,sư huynh, sư điệt mà đến, đảm bảo sẽ rượu ngon đồ ngon chiêu đãi mọi người ăn no.” Thần Tử Thích khoe ra nụ cười vô cùng rực rỡ. Mục đích hôm nay hắn tới, chính là muốn dựa vào phái Lư Sơn, bảo vệ thành Kiếm Dương thái bình. Chỉ cần Lư Tu Tề lên tiếng, chuyện này về sau sẽ rất dễ làm.
Vài trưởng bối dừng bước, Lý Vu Hàn dẫn năm sáu sư điệt, tiễn Thần Tử Thích xuống núi.
Lư Tu Tề đứng trên bậc thang, nhìn bóng dáng một đám người đi xa, chậm rãi vuốt chòm râu.
“Sư huynh, sao huynh đối xử với tên nhãi còn hôi sữa tốt thế làm gì?” Trưởng lão đứng bên cạnh ông ta nhíu mi nói.
“Đệ nhìn thị vệ bên cạnh cậu ta đi, có nhìn ra được cái gì không?” Lư Tu Tề ý vị thâm trầm cười nói.
“Bước chân nhẹ nhàng, hô hấp kéo dài, ba người đều là cao thủ.” Hai vị trưởng lão liếc nhìn nhau, cố gắng nhớ lại ba thị vệ che kín mặt: “Nhất là người đứng bên cạnh cậu ta………”
Cơ thể thon dài, dáng đứng như ngọc, khí thế phi phàm, mặc dù che mặt, rũ mắt thế nhưng sự tồn tại mãnh liệt cũng khiến mọi người khó bỏ qua được.
“Phiêu diêu như mây bay gió thổi, bước đi tựa chim bay đạp tuyết.” Lư Tu Tề như lọt vào sương mù nói một câu như vậy, sau đó quay người rời đi. Để lại hai vị sư đệ trố mắt tại chỗ.
“Sư huynh đang nói cái gì vậy nhỉ?”
“Ta biết rồi, Thanh Vân Phù Dao công!”
“Cái gì?”
Bước chân của ba người kia đều là người chỉ dùng Thanh Vân Phù Dao công mới có, hai người lão vậy mà không hề chú ý tới. Phù Dao công, chỉ có người của Quy Vân cung mới học được, Thần Tử Thích có thể lấy Trạm Lư từ tay Quy Vân cung để làm lễ, thị vệ của hắn còn người Quy Vân cung……….Điều này chứng minh, quan hệ giữa Thần Tử Thích với Đan Y không hề tầm thường chút nào.
Lần này Quy Vân cung ra tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giáng một cái tát mạnh vào Tố Tâm tông dám can đảm khiêu khích bọn họ, mạnh đến nỗi làm cả võ lâm kinh sợ. Mọi người rốt cuộc mới tỉnh ra, tuy rằng Cung chủ người ta mới mười sáu tuổi, thế nhưng mà thủ đoạn ra tay không kém chút nào so với cha y, thậm chí còn ác hơn.
Trên thế gian này, có ai mà không có bí mật không thể nói chứ? Tất cả bí mật đều bị Quy Vân cung nắm trong tay, không vui một cái sẽ lập tức chiếu cáo thiên hạ, thế này thì ai mà chịu được! Việc khẩn cấp trước mắt chính là tạo quan hệ với Quy Vân cung.
Chúng đệ tử của Lư Sơn phái dẫn đường, Thần Tử Thích thong thả bước hai bước, lùi về đằng sau, lăn đến gần bên tai Đan Y im lặng suốt dọc đường, có chút chột dạ nhỏ giọng nói: “Ta mượn danh nghĩa của ngươi, ngươi không giận đấy chứ?”
Đan Y ngoảnh đầu nhìn hắn, dùng giọng nói réo rắt động lòng người nói: “Ngươi không dùng danh nghĩa của ta, ta mới giận đấy.” Y đưa Trạm Lư cho Thần Tử Thích chính là vì để Lư Sơn phái kinh hãi.
Thần Tử Thích lắng nghe giọng nói yêu mị mê hoặc lòng người kia, trái tim đập mạnh một cái. Sau một lúc ngơ ra, giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai hơi ngứa, Thần Tủ Thích bỗng nhiên hơi ngượng, định bụng lén nhìn nét mặt người bên cạnh một cái, mới nhớ ra y vẫn đang che kín mặt mày.
Cùng là trang phục vải bố đồng màu, khuôn mặt bị che kín mất nửa, chỉ để lộ đôi mắt. Cái cằm duyên dáng cùng bờ môi mỏng đi che khuất, càng khiến cặp mắt phượng xinh đẹp đến cực điểm kia nổi bật hơn.
Bộ dạng của Đan Y thật là đẹp quá, Thần Tử Thích thầm nghĩ chỉ có thần tiên tinh quái mới có thể đẹp thế này đi….
Sau một lúc trò chuyện với đám sư điệt, nhóm tiểu kiếm khách ủ rũ đều dần dần thân thiết hơn với Thần Tử Thích, tiễn đến dưới chân núi mà vẫn chưa thỏa mãn, liền trực tiếp đưa vào thành Tầm Dương. Thần Tử Thích tuyên bố, phải mời mấy vị sư điệt đến túy tiên lâu ăn một bữa ngon.
Cuộc sống trên núi kham khổ, nghe nói có đồ ăn ngon, mắt mấy người lóe sáng, cùng Thần Tử Thích đi thẳng đến túy tiên lâu.
“Rầm rầm rầm!”
“Keng keng keng!”
Mới vừa đến túy tiên lâu, đã nghe thấy tiếng đánh nhau ồn ào ở trong, ông chủ của túy tiên lâu đứng ở bên ngoài, khóc lóc cầu xin, quay đầu nhìn thấy đoàn người mặc đạo bào Lư Sơn, lập tức chạy đến xin giúp đỡ.
“Xem ngươi còn dám nói bậy hay không!” Vài nữ đệ tử Tố Tâm tông đuổi theo một vị tiên sinh kể chuyện chạy xuống dưới lầu.
Thần Tử Thích vừa nhìn là biết ngay có chuyện gì, chắc vì nghe được mấy vở ‘Vô Âm gặp tình lang lúc nửa đêm’, ‘Tố Tâm tông nuôi tiểu gia trong núi’ vân vân… đây mà.
“Dừng tay!” Đệ tử Lư Sơn phái vội vàng xông lên, đánh nhau với mấy đệ tử Tố Tâm tông.
Tiểu cô nương Tố Tâm tông chỉ có ba người, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong, bị sáu người Lư Sơn phái đánh bại.
“Tầm Dương ở dưới chân Lư Sơn, há có thể các ngươi ra oai!” Ông chủ tửu lâu nhảy đến, chỉ vào mấy vị cô nương chửi ầm lên.
Tiên sinh kể chuyện hết hồn ngồi trên bậc cửa ngoài cửa điếm, thở hắt một hơi nói: “Lão hủ chỉ là một người kể chuyện, không biết đắc tội với mấy vị nữ hiệp ở chỗ nào?”
“Ngươi không được nói lung tung!” Cô nương nhỏ tuổi nhất, cũng đã mười ba mười bốn, khuôn mặt non nớt căm giận nói.
Dân chúng qua đường đã rõ tiền căn hậu quả, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
“Bọn họ là người Tố Tâm tông đấy.”
“Ý, bản thân không biết liêm sỉ nuôi tiểu gia, vẫn không để người khác nói?”
“Đúng vậy, Tông chủ Tố Tâm tông là người xuất gia đấy, chậc chậc…”
Tiểu cô nương bị Lư Sơn phái đè kiếm lên cổ không thể nhúc nhích, tức giận đến bật khóc. Sắc mặt hai vị sư tỷ của nàng ta cũng vô cùng khó coi.
Đây là thành Tầm Duong, địa bàn của Lư Sơn phái. Gặp các môn phái khác gây sự tại thành Tầm Dương, Lư Sơn tất nhiên phải ra tay quản. Có người Lư Sơn phái ở đây, đám dân chúng càng ngày càng to gan, nói năng càng khó nghe.
“Những lúc này đáng nhẽ không nên xuất đầu lộ diện mới phải.”
“Phải ta á, đã nhảy sông tự vẫn từ lâu rồi, làm gì còn mặt mũi kiếm chuyện chứ.”
“Trông thì xinh xẻo mà đi nuôi tiểu gia, ta không cần tiền mà muốn ngủ với nàng, có được không à?” Có gã vô lại cười hì hì nói, người chung quanh đều cười to theo.
Tiểu cô nương kia càng khóc to hơn.
Thần Tử Thích nhíu mi, tuy rằng hắn cũng không thích gặp Tố Tâm tông, nhưng kiểu sỉ nhục nữ nhi kiểu này thật là quá trớn, mở miệng nói: “Đánh nhau thì đánh nhau, dùng ngôn ngữ bẩn thỉu sỉ nhục một tiểu cô nương, thì hảo hán quái gì?”
Lý Vu Hàn vẫn luôn im lặng không có ra tay đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ. Mấy tay lưu manh vô lại vội vàng quay đầu bỏ chạy, đám dân chúng cũng hoảng sợ. Ông chủ túy tiên lâu thấy tình thế không ổn, liền bảo mọi người nhanh chóng giải tán: “Nhóm hiệp sĩ của Lư Sơn phái đã đến, mọi người mau tản đi, tản đi thôi.”
Cuối cùng, người Tố Tâm tông bồi thường tiền bạc cho chủ tiệm, chuyện này coi như mới kết thúc.
Ghép hai cái bàn làm một trong túy tiên lâu, đoàn người gọi một bữa lớn, Thần Tử Thích giao hẹn với đám sư điệt, kêu mấy ngày nữa đến Kiếm Dương, giúp hắn đảm nhiệm công việc tại đó. Ăn người miệng ngắn, vài sư điệt lập tức sảng khoái đồng ý.
Sau khi chia tay mọi người, thời điểm quay trở lại túy tiên lâu, chợt nghe thấy một giọng ngọt ngào của thiếu nữ vang lên ở sau lưng: “Thiếu hiệp…..”
Đan Y quay đầu lại, lập tức trông thấy tiểu cô nương Tố Tâm tông ban nãy, đang nhìn không chớp mắt Thần Tử Thích, không khỏi nhíu mày, giơ tay gỡ khăn che mặt xuống: “Chuyện gì?”
“Ta…….” Tiểu cô nương vừa trông thấy thị vệ bên cạnh thiếu hiệp, nhất thời quên mất muốn nói gì. Dung mạo rực rỡ chói mắt đó, thế gian này mấy ai có được, dù bất cứ ai nhìn cũng phải sững sờ ngay tại chỗ.
Thần Tử Thích xoay người, tức thì trông thấy cô nương kia đang ngây ngốc nhìn Đan Y, mặt nạ của Đan Y không biết đã gỡ xuống từ lúc nào, tự nhiên thấy mất hứng, khẽ khụ một tiếng nói: “Cô nương đang gọi ta?”
“A, vâng,” Tiểu cô nương nhìn sang phía Thần Tử Thích, mặt không khỏi đỏ lên, “Ban nãy, đa tạ thiếu hiệp giải vây thay ta, thiếu hiệp là người của Lư Sơn phái phải không, vẫn chưa thỉnh giáo…..ta, ta tên Ngọc Hồ, Liêu Ngọc Hồ, là đệ tử đời thứ hai của Tố Tâm tông, mấy lời của những người kia vừa rồi, thực ra……”
Nàng không biết bản thân đang nói gì, chỉ là muốn giải thích cho rõ những lời đồn đó, song ăn nói lắp bắp, vừa thẹn vừa gấp, nước mắt không khỏi tuôn rơi.
“Tại hạ Thường Thích, cũng được coi là người Lư Sơn phái,” Thần Tử Thích ôn hòa cười tươi, đưa một cái khăn đen cho tiểu cô nương, “Thế đạo khó lường, có một số chuyện cô nương không thể tự giải quyết được, đừng khóc, nhanh theo sư tỷ cô nương về đi.”
Liêu Ngọc Hồ cầm lấy khăn lau nước mắt, ngơ ngác nhìn đôi mắt hoa đào mang theo ý cười của Thần Tử Thích, ngơ ngác gật nhẹ đầu.
Thần Tử Thích nhẹ nhàng khoan khoái xoay người rời đi, Đan Y ở một bên mặt lại đen sì: “Sao ngươi có thể tặng bừa khăn cho người khác thế?” Không thể dễ dàng tùy tiện tặng vật tùy thân cho người khác được, nhất là nữ nhân.
“Đó là khăn của Ô Bất Kiến.” Thần Tử Thích mặt mày vô tội nói. Ban nãy ăn cơm xong, Ô Bất Kiến đưa khăn cho hắn lau miệng, hắn lau xong bèn thuận tay đưa cho cô nương kia. Có lẽ trên cái khăn đó còn vương có mùi thịt kho tàu ấy chứ…..
Thế đạo khó lường, sẽ có chuyện không thể giải quyết được, đây là lời Tiểu Như nói cho hắn. Cô nương ban nãy làm hắn thấy thương tiếc, cũng bởi vì cô ấy có nét giống tiểu Như, cũng không biết, bây giờ những người của trấn Cửu Như thế nào rồi…..
Thần Tử Thích tiêu tiền, nhờ người Phong Linh lâu đi nghe ngóng, xem Tiểu Như cô nương của Hồng Thường Viện của trấn Cửu Như, hiện tại sống ra sao. Hai tên gia hỏa Đại Trần Tiểu Trần sống nay đây mai đó, hơn nữa hắn không nhớ rõ tên của hai người, chỉ sợ khó tìm. Tiểu Như ở Hồng Thường Viện, nghe ngóng dễ nhất, nên cứ hỏi tình hình của Tiểu Như trước đã.
Tin tức của Phong Linh lâu chưa kịp truyền đến, nhưng tin báo của Nhị hoàng tử đã đến trước một bước.
Nhị hoàng tử Thần Tử Kiên, bây giờ là Hoản vương, vẫn làm mọi người thoải mái hơn Thiên Đức đế rất nhiều. Người đưa tin là đệ tử của Hoàng Sơn phái, giơ tay dâng một phong thư cùng một cái hộp nhỏ cho Thần Tử Thích. Trong hộp chính là ngân phiếu năm vạn lượng.
Trong thư nói tình huống gần đây, đất phong của Thần Tử Kiên ở gần Hoàng Sơn phái, có ngoại công của hắn ta là Tông chủ Kiếm Minh quan tâm, cuộc sống trải qua rất không tệ. Rồi sau đó, đề cập đến mấy chuyện xảy ra trong võ lâm, như Tố tâm tông và Trình gia.
“……….Trình Châu đã sớm rời cung, biết rõ tất cả rồi. Chuyện của Tố Tâm tông, phải lưu ý…..”
Biết được kẻ thù diệt tộc chính là Vô Âm Sư Thái đức cao vọng trọng trong miệng mình, cũng là điều kiện hồi bài năm đó của Quy Vân cung, Trình Châu ngửa mặt lên trời gào rú gần như mất trí.
Thiên Đức đế không dám ép ở lại, nên thả gã ta trước thời hạn.
Bây giờ Hoản vương báo cho Thần Tử Thích biết, thứ nhất là để hắn chú ý hướng hành động của Trình Châu, tiện đường hỏi han một chút năm đó rốt cuộc Tố Tâm tông với Trình gia có ân oán gì.
Thần Tử Thích khẽ sờ cằm: “Tay của người này vươn đủ dài rồi đấy.” Đến động tĩnh trong cung, cũng biết vô cùng rõ ràng.
“Chíp!” Bé chim đỏ đang ngủ gà gật trên bàn, lười biếng kêu chíp một tiếng.
Thần Tử Thích híp mắt, nhìn quả cầu lông nhỏ. Hắn với Đan Y tách ra, trở về Kiếm Dương, chưa được mấy ngày, cái con này lại xuất hiện. Nói trong đó không có miêu nị (*),đánh chết hắn cũng không tin. Giơ tay thả ngân phiếu năm vạn lượng trước mặt bé chim đỏ, nham hiểm nói: “Thần gà, ta có tiền mở trại gà rồi này, nhưng mà còn thiếu gà giống, mi xem có nên……”
“Chíp?!”Tiểu kịch trường
“Tranh chấp hàng ngày trên giang hồ.”
Dân chúng giáp: Tố Tâm tông dám làm loại chuyện này.
Dân chúng ất: Đúng vậy, nghe nói cả đám bọn họ đều luyến đồng.
Tố Tâm tông: Không phải thế! Chỉ sư phụ chúng ta có thôi, chúng ta rất trong sạch.
Dân chúng bính: Giờ mà vẫn còn cãi cố á? Bày trò hề quá đê.
Dân chúng đinh: Đúng đó, lúc này phải yên lặng ngoan như gà vào.
Chim tiểu công: Sao thế, thương hoa tiếc ngọc?
Thích Thích: Không phải, ta đang suy nghĩ cái ‘tuần san bát quái giang hồ’ này chắc chắn kiếm được ối tiền
Chim tiểu công: →_→
(*): bí mật mờ ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.