Chương trước
Chương sau
“Khoan đã!” Thấy Lam Khinh Hàn nở mày nở mặt chuẩn bị rời đi, Thái tử đột nhiên lên tiếng ngăn lại
Lam Khinh Hàn dừng bước, ngoái đầu nhìn về phía Thái tử: “Thái tử điện hạ vẫn còn điều gì chăng?”
“Nếu tiên sinh đã được thăng chức Bạch Vân Sử, thì có nên giục Lam gia nhanh chóng đưa Quốc sư mới đến không?” Thái tử mặt lạnh nói.
Quyền lợi của Bạch Vân Sứ rất lớn, chuyện chọn Quốc sư này, cũng có thể để hắn quyết định. Nếu là chuyện Lam Khinh Hàn làm được, nhưng cứ rề rà, mãi tới lúc sắp đi mới tuyên bố thân phận mới, đây là đang muốn làm Thái tử hắn bất mãn sao?
“Vừa mới nhậm chức, vẫn chưa phục mệnh với cung chủ, Khinh Hàn không dám tự tiện quyết định. Tại hạ nhất định sẽ chuyển lời của Thái tử.” Lam Khinh Hàn cười thản nhiên, thi lễ xong với Thái tử, mới ung dung tiến bước vào trong nhuyễn kiệu.
“Cáo từ.” Lam Sơn Vũ chắp tay với mọi người, dẫn đầu nhuyễn kiệu, lướt gió mà đi.
“Hừ!” Thái tử nhìn điểm trắng biến mất nơi chân trời, gân xanh nổi đầy tay.
Thần Tử Thích liếc mắt nhìn Thái tử, âm thầm bĩu môi. Giục Lam gia đưa Quốc sư mới đến mà chẳng dùng, các ngươi trái lại cũng nghe người ta quái đâu.
“Lão thất, hết tháng chín đệ phải xuất cung xây phủ nhỉ, muốn ở lại kinh thành hay đi thẳng đến đất phong?” Bước xuống đài Chương Hoa, Thái tử thở một hơi, sắc mặt như thường nói chuyện phong vương với Thần Tử Thích.
Hoàng tử mười bốn tuổi sẽ có thể phong vương, sau phong vương, có thể chọn ở lại kinh thành hai năm đến năm mười sáu sẽ đi đất phong, hoặc cũng có thể lựa chọn đi đất phong luôn.
“Chuyện này……..Đệ nghe theo Thái tử ca ca.” Thần Tử Thích cười vô hại nói.
Thái tử cực kì hài lòng với thái độ của hắn: “Cô cũng muốn để đệ ở lại trong kinh hai năm, dù sao đệ cũng còn nhỏ. Nhưng bây giờ trong triều bận rộn, người dùng được lại rất ít, có vài chuyện cần đệ năm nay đi xử lý.”
Ngụ ý, để Thần Tử Thích đi thẳng đến đất phong.
Thần Tử Thích thầm suy xét, làm việc bảy tám năm, nói Thái tử không có người hữu dụng, hắn mới không tin đó, rốt cuộc là có chuyện gì mà không phải hắn thì không thể? Trên mặt nở nụ cười chân thành: “Mặc Thái tử ca ca sai khiến.”
Thái tử vui mừng gật đầu, lệnh Thần Tử Thích đến Đông cung uống trà.
Thần tử Thích chậm rãi uống một cốc quân sơn ngân diệp, thở dài: “Rời cung sớm ngày nào đệ cũng thấy vui ngày ấy, chỉ có điều không nỡ xa mẫu thân. Mấy năm qua, người hoa tàn ít bướm, bị phụ hoàng ruồng bỏ, một mình ở trong cung, sợ sẽ khó khăn.” Nói vậy xong, giương mắt lén nhìn vẻ mặt Thái tử.
Muốn lừa kéo cối xay, cần phải để lừa ăn cỏ trước. Thái tử lên tiếng bảo hắn sớm đi đất phong, vậy cũng cần có đãi ngộ cho hắn chứ.
Chỉ là, trước khi Hoàng đế băng hà, phi tần không được rời khỏi cung, càng đừng nói đến chuyện theo con trai đi đất phong. Thần Tử Thích nói thế, chỉ đang tỏ thái độ, cần Thái tử cho hắn một vùng đất trù phú.
“Đệ có thể dẫn Nguyệt tần cùng đi đất phong.” Thái tử trầm ngâm một lát, đột nhiên nói một câu như vậy.
“……..” Thần Tử Thích buông chén trà xuống, không thể tin nhìn Thái tử: “Này không hợp quy định đi, phụ hoàng sẽ không đồng ý đâu.”
“À.” Thái tử cười lạnh không rõ cảm xúc, muốn nói gì đó song lại nuốt xuống.
Thần Tử Thích khẽ nhíu mày.
Đợi đến tháng chín, Thần Tử Thích rốt cuộc tròn mười bốn tuổi, chưa kịp đợi ý chỉ phong vương, thì Chính Long đế đã chết bất đắc kì tử!
Lúc đó, Thần Tử Thích đang ăn quế hoa cao trong sân của Thường Nga, chuông lớn trong hoàng cung đột nhiên vang lên: “Ting ting ting……” Đầy đủ chín chín tám mươi mốt cái, báo hiệu Hoàng đế băng hà.
“Đang êm đẹp gõ chuông làm gì? Thật xui xẻo.” Thường Nga đặt hoa quế cao lên đĩa, oán giận một câu. Mặc một bộ đồ trắng đơn giản trên người, Thường Nga vẫn xinh đẹp động lòng như cũ. Mặc dù đã là phi tần lớn tuổi, khuôn mặt vậy mà không có nếp nhăn, căn bản không có giống tí nào với câu “hoa tàn ít bướm” Thần Tử Thích nói.
Thần Tử Thích co giật khóe miệng: “Phụ hoàng băng hà.”
“Cái gì?”
Hai năm gần đây sức khỏe của Chính Long đế đã bắt đầu sa sút, luôn ho khan phát sốt, thái y không tìm ra bệnh, chỉ nói là nhiễm phong hàn. Uống ít thuốc sẽ đỡ một chút, nhưng hai tháng sau lại tái phát, mãi không thấy hồi phục.
Vẫn chỉ là bệnh nhỏ, sao có thể chết bất đắc kì tử được?
Chuyện xảy ra quá đột ngột, phiên vương các nơi đều phải về kinh chịu tang, đêm đầu tiên túc trực bên linh cữu, chỉ có Thái tử cùng vài hoàng tử nhỏ tuổi.
Bốn mươi chín hòa thượng cùng niệm kinh bên ngoài, đám hoàng tử quỳ trong linh đường.
Trong linh đường thắp nến trắng, vải trắng treo đầy, quan tài bằng gỗ u ám đặt ngay chính giữa. A Mộc nhát gan, quỳ được một lát không nhịn được tiến đến gần Thần Tử Thích. Thần Tử Thích lại không sợ, thấy chung quanh không ai chú ý, ngó vào quan tài quan sát.
Chính Long đế năm nay mới chỉ qua bốn mươi, khuôn mặt bị áo ngủ vàng sáng bằng gấm che mất, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể cái tay lộ ra. Móng tay màu tím, năm ngón co lại dữ tợn, hình như muốn nắm thứ gì đó.
Ngự y nói, đây là bệnh tim, đột nhiên lên cơn kịch phát rồi chết.
Thái tử trách ngự y không nhận ra bệnh tim từ sớm, trực tiếp giết chết ngự y. Chính Long đế đã chết, Thái tử lập tức trở thành tân đế, đổi tên là Thiên Đức.
“Thiên Đức? Hắn ta cũng thú vị đó chứ!” Nhị hoàng tử bây giờ đã được phong Hoản vương, nghe thấy niên hiệu này, không khỏi cười lạnh.
“Hừm…..” Thần Tử Thích gặp Hoản vương trở về chịu tang, ra hiệu hắn ăn nói cẩn thận. Nói thế nào thì người ta nay đã là Hoàng đế rồi.
Hắc Đản cũng vội về chịu tang, lúc hắn tới vừa vặn đến ngày thứ bảy, không nói lời nào bèn đi tới cùng quỳ gối cạnh Thần Tử Thích. Chẳng thèm quan tâm đến cái chết của Hoàng đế, quỳ một lát liền nói với Thần Tử Thích: “Ca có quen người Quy Vân cung không?”
“Sao vậy?” Thần Tử Thích quay đầu nhìn hắn.
“Vọng Xuyên Nhai quá sâu, không ai xuống được, nghe nói Thanh Vân Phù Dao công của Quy Vân cung là khinh công đệ nhất thiên hạ, đệ muốn thỉnh bọn họ giúp đỡ, tìm thi cốt của mẫu thân đệ.” Thần Tử Mặc khẽ nói.
Đầu xuân năm nay đúng là thời gian hắn tròn mười bốn, chủ động xin đất phong có tổ trạch Trình gia với Chính Long đế. Trình Châu tưởng hắn muốn khôi phục Trình gia, vô cùng vui mừng, thân làm thầy dạy của kim Ngô vệ, mới không ngừng trợ giúp trước mặt Chính Long đế.
Dựa theo hồ sơ nha môn ghi lại, mẫu thân của Thần Tử Mặc chết ở Vọng Xuyên Nhai của Bạch Lộ Sơn.
Đây thực ra không phải chuyện khó, Thần Tử Thích gật đầu đồng ý, đã qua bảy ngày, hắn đã có thể dẫn Thần Tử Mặc xuất cung, đến Khổng Tước lâu một chuyến.
Khổng Tước lâu tọa lạc tại con đường trung tâm phồn hoa nhất của kinh thành, đây là một tòa nhà cao ba tầng. Trên cửa, cột trụ, đều dùng hoa văn miêu tả hình đuôi khổng tước năm sắc màu, cực kì hút mắt.
Mười hai Kim Linh đều có phân lâu khắp cả nước, chức trách không giống nhau. Địa vị của Khổng Tước lâu tương đối cao, có điều cụ thể là làm gì, Thần Tử Thích cũng không rõ.
Bước vào cửa lớn của tầng một, trong sảnh bày vài ô bảo vật, trên đó bày châu báu rực rỡ đủ sắc màu, nhìn thoáng qua còn tưởng đây là cửa hàng buôn bán trang sức đồ cổ.
“Khách quan muốn chọn gì ạ?” Một nữ tử mặc váy dài ba màu ngồi trên ghế bát tiên, khẽ hất cằm hỏi hai người.
Thần Tử Thích cười cười, đi qua hỏi: “Không biết phải xưng hô thế nào với vị tỷ tỷ đây.”
Thiếu niên mười bốn đã bắt đầu dậy thì, đôi mắt không còn to tròn đen huyền giống hồi nhỏ, mà biến thành hai đường cong duyên dáng, vẽ thành mắt hoa đào hoàn mỹ, mang ba phần ý cười trời sinh, thực sự rất say đắm lòng người.
Nàng kia nhìn thấy diện mạo của Thần Tử Thích, sắc mặt nhất thời dịu dàng hẳn, cười nói: “Tiểu nữ là Lục Ngạc, quản sự của phân lâu này, bằng hữu giang hồ đều gọi là Lục tầng chủ.”
“Lục tỷ tỷ, ta là Thất hoàng tử, Lam Sơn Vũ Lam đại ca bảo ta có chuyện thì đến đây.” Thần Tử Thích nói xong, lấy đuôi Khổng Tước trong tay áo ra, mặt nom bình thản, nhưng trong lòng lại đang thấp thỏm. Cái tín vật lông chim này quá trẻ con, nhỡ Lam Sơn Vũ chỉ muốn đùa hắn, cao thủ của Khổng Tước Linh liệu có chạy đến băm hắn thành đống thịt nát không?
Lục Ngạc thoáng nhìn qua cọng lông chim kia, sắc mặt lập tức biến đổi, đứng dậy, cúi người hành lễ: “Hóa ra là Thất điện hạ, mời qua bên này.”
Thần Tử Thích chớp mắt vài cái, chuẩn bị dẫn Hắc Đản cùng tiến lên lầu ba, lại bị Lục Ngạc ngăn cản: “Tầng ba chỉ có một mình ngài có thể đi.”
Hắc Đản không hề bận tâm, ở lại tầng một chờ hắn.
Lầu ba là một phòng trà, Lục Nga đích thân pha một bình trà cho hai người: “Điện hạ có gì phân phó xin cứ việc nói.”
“Không dám nói phân phó, chỉ là huynh đệ của ta, muốn tìm người giúp…..” Kể xong đầu đuôi câu chuyện, Thần Tử Thích cất cọng lông chim kia, cái thứ đồ này ấy vậy mà là tín vật thật.
“Chuyện này không phải chuyện lớn, nhưng mà đây là việc buôn bán của Phong Linh lâu.” Lục Ngạc giải thích, mười hai Kim Linh lâu, chia thành sáu thượng và sáu hạ, sáu lâu dưới sẽ làm chút ngành nghề cụ thể, kiểu như chuyện tìm thi thể bằng Phù Dao công vậy, mà sáu lâu này do Phong Lâu quản lý.
Thần Tử Thích có chút kinh ngạc, dùng khinh công để đi nhặt đồ, vậy mà còn có người chuyên phụ trách á?
“Tuy nói vậy, nhưng điện hạ đã đến đây, Khổng Tước lâu sẽ trực tiếp điều người Phong Linh đi nhận. Không biết tiền này do ngài trả, hay vị Lỗ vương điện hạ trả?” Lục Ngạc nói xong, cư nhiên lộ ra khuôn mặt con buôn.
Lỗ Vương chính là chỉ Thần Tử Mặc, đất phong của hắn là Lỗ thành, nên lấy luôn tên Lỗ vương.
Thần Tử Thích thầm nói trong lòng “Ta làm gì có tiền”, khẽ cười: “Các ngươi cứ làm đi, Lỗ vương sẽ trả các ngươi.”
Xuống lầu, Thần Tử Thích cáo biệt Lục Ngạc, dẫn Hắc Đản rời khỏi Khổng Tước lâu.
“Sao rồi?” Thần Tử Mặc chờ mong nhìn hắn.
“Ài, trước giờ người Quy Vân cung khó nói chuyện lắm, đệ cũng biết mà,” Thần Tử Thích giả bộ khó xử nói một câu, nhìn Hắc Đản nhăn mi, đột nhiên cười nói,”Nhưng mà thất ca ta đã xuất ngựa, làm gì có chuyện không thành công chứ.”
“Thật ư?” Đôi mắt Thần Tử Mặc sáng lên.
“Đương nhiên rồi, chỉ bằng giao tình giữa ta với thiếu chủ nhà họ, bọn họ dám không ư?” Thần Tử Thích nắm vai Hắc Đản, chém gió suốt dọc đường về cung.
Giao hẹn với người Khổng Tước lâu, qua lễ cúng thất tuần của Hoàng đế, đợi Hắc Đản quay về đất phong, sẽ phái người đến.
Tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, Thần Tử Thích cũng được phong vương, qua cúng bốn chín ngày thì có thể đi đất phong. Sau đó, vẫn có thể dẫn tiểu tiên nữ theo…. Mỗi khi nhớ về lời nói chưa xong hôm đó trong Đông cung của Thái tử, hắn đều cảm thấy trong lòng nao nao.
Đất phong của Thần Tử Thích cách chỗ của Thần Tử Mặc không xa, vì thế liền hẹn Thần Tử Mặc cùng đi.
Vừa mới thu dọn xong hành trang, đột nhiên bị Thiên Đức đế cản lại
“Hoàng huynh có chuyện gì giao phó sao?”
Thiên Đức đế giơ thư trong tay ra: “Vừa có tin tức truyền tới, Quy Vân cung đã đổi chủ.”
Năm Đan Y mười sáu tuổi đã trở thành vị Phượng Vương mới.Tiểu kịch trường:
Thích Thích: ( ⊙ o ⊙) Ngươi thực sự đá lão cha ngươi xuống hả?
Chim tiểu công: Ừ.
Thích Thích: Vì sao á? Chẳng nhẽ ngươi cũng giống Thái tử…..
Chim tiểu công: Sâu ngọc trúc chỉ có một con, ổng nói ai là cung chủ thì có thể ăn.
Chim cha: Ta không có nói vậy! Ta chỉ nói làm cung chủ mới có thể cưới vợ á
Thích Thích: →_→
=))) Hóa ra đây là nguyên nhân Quy Vân cung đổi chủ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.