Trong giây lát, trước mắt lại thay đổi, sau đó huyễn cảnh biến thành ngoại thành đế đô.
Khi đến rét đậm, tuyết đọng dày cui. Người đi đường vội vã giữa đất trời trắng xóa.
Cố Triều Ca mặc một áo bào trắng, che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Cố Tử Thanh đứng cạnh y nói: “Là nơi này.”
Cố Triều Ca do dự một lúc, rồi bước lên phía trước. Gia đinh trông cửa đưa tay ngăn cản, ồm ồm hỏi: “Chuyện gì?”
Trời lạnh giá, tuyết bay bay, lời nói ra như đông thành đá, nện lên đất.
Cố Triều Ca: “Mộ trưởng công tử, còn ở đây không?”
Gia đinh sững sờ, những người đi qua cũng đứng lại. Mọi người hai mặt nhìn nhau, một người lên tiếng: “Tiểu tử, mới tới đô thành?”
Cố Triều Ca không hiểu, người kia lại nói: “Đại thiếu gia — mất rồi.”
“Ngày hạ táng động tĩnh rất lớn, binh lính dưới quyền đại thiếu gia huyên náo cả lên, trong thành còn giới nghiêm rất lâu.”
Trời lạnh thế này, tuyết lớn thế này, lời nói nặng nề là thế, vậy mà nhẹ nhàng phất phơ, gió thổi đã tan.
Cố Triều Ca chưa kịp phản ứng. Y mờ mịt ngó xung quanh, lại mờ mịt nói: “Ngươi nói cái gì?”
Hạ táng?
Hạ táng gì cơ?
Mất rồi?
Hắn đang nói ai mất rồi?
Cố Triều Ca tiến thêm một bước, giọng điệu run rẩy: “Hổ dữ còn không ăn thịt con! Sao ông ta có thể? Sao có thể —”
Không phải Mộ Trường Đông lên làm hoàng đế sao — chẳng phải ông đã như nguyện sao? Ông ta còn không hài lòng điều gì nữa?
“Ài —-” Gia đình lúc đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-dan/955707/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.