Trời vô cớ bắt đầu mưa, một giọt, hai giọt, tí tách tí tách. Nước đọng tường son, tích trên đài sen, lăn xuống, run run, mang theo sắc thái lộng lẫy, rơi xuống mặt đất.
Cuối cùng mưa như trút nước.
Cố Triều Ca quay lưng về phía họ, bóng người xung quanh như được vẽ ra, mơ hồ, lắc lư, tựa như những đường mực còn vương trên giấy, bị ai vò nát trong tay, bóp thành một cục.
Cố Triều Ca cất bước, đi thẳng về phía trước.
Mưa to gió lớn, mang theo mùi máu giống như mùi bùn đất.
Côn trùng bay tán loạn, đập lên cây, rơi xuống hài cốt.
Mây đen che trời, hạt mưa lá rơi, lờ mờ như tiếng lưỡi mác.
Đầu óc Trình Chu mơ hồ: “Chuyện gì đây?”
Tử Hàm không trả lời, hắn cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Triều Ca. Đứa bé kia đi từng bước, từng bước, mỗi một bước như đang từ từ cao lên. Cậu chắp tay mà đi, đầu tóc gọn gàng. Áo gấm thêu sen. Dính mưa nhưng không ướt, tự tại đi một đường.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một cánh cửa.
Cậu không quay đầu, chỉ nói: “Tiền bối.”
Tử Hàm liếc nhìn Trình Chu: “Lại đây.”
Trình Chu chỉ thấy bầu không khí này rất quái, mưa nắng không rõ, nhưng lại không nói được đây là gì, chỉ vội vàng đuổi theo.
Một khoảng ấy, Cố Triều Ca không chờ hai người đã vươn tay đẩy cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở.
Mưa to cản bên ngoài, nắng trời đập vào mi.
Cố Triều Ca cầm một cái chén: “Phụ hoàng, nếm thử chút nào.”
“Đây là trà thơm nhi tử tự mình pha.” Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-dan/955700/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.