Sau khi Dư Huy rời đi, Tử Hàm liền lập kết giới. Hắn quay đầu, thì thấy Cố Thanh Miên thảnh thơi ngồi trên giường, móc trong tay áo một bản đan thư.
Tử Hàm vung bào, ngồi xuống cạnh y.
Cố Thanh Miên cũng không ngẩng đầu: “Sao vậy, tiền bối không hỏi gì sao?”
Đầu ngón tay y xẹt qua trang giấy, đặt ở mép đỡ đó, rồi lật qua.
“Soạt —”
“Soạt —”
Tử Hàm: “Hỏi cái gì?”
Cố Thanh Miên liếc qua hắn, lại nhìn sách, lời nói ẩn ý: “Tiền bối cứ đùa.”
“Những việc cần hỏi, những chuyện khả nghi nhiều thế. Tiền bối chọn không được?”
Tử Hàm dựa người về phía sau, tìm tư thế dễ chịu nằm xuống, cười nhạo: “Mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa hẳn là đúng, huống chi là những điều suy đoán?”
“Hơn nữa, xưa nay bản tọa biết ngươi đa nghi.” Tử Hàm bĩu môi, “Hỏi, cũng chẳng moi được lời nào.”
“Không đâu, tiền bối không giống với bọn họ.” Cố Thanh Miên cười: “Nếu tiền bối hỏi, bần đạo nhất định sẽ nói thật.”
Tử Hàm dừng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Cố Thanh Miên, đan tu đối diện với ánh nến, tay vuốt ve trang sách.
“Tiền bối không phải người trong hồng trần, không có mưu đồ gì với bần đạo.” Cố Thanh Miên cười: “Nói mọi chuyện với ngài cũng không sao.”
Tử Hàm cười lạnh: “Coi chừng bản tọa nói ra.”
Cố Thanh Miên cười: “Sẽ không đâu.”
Tử Hàm á khẩu không trả lời được, chỉ đành tiếp tục cười lạnh: “Những tính toán kia của ngươi chẳng qua cũng chỉ là vậy. Bản tọa ngại phiền nên chẳng thèm nói.”
Cố Thanh Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-dan/955694/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.