Mộ Tuyết chống người lên, gọi một tiếng: “Phu quân!”
Sau đó nàng dừng lại, mờ mịt tứ phương.
Ánh nến mờ nhạt, bàn ghế tối tăm.
Bên giường là một người một yêu.
Trên trán nàng có một vết rách thật sâu, đau đến hít hà không thấu. Cố Thanh Miên đưa tay, trong lòng bàn tay là một viên đan dược.
Mộ Tuyết ngửa đầu nhìn y, người ấy đưa lưng về phía ánh đèn, nhòe thành một bóng đen rất mơ hồ.
Nàng mím môi, Cố Thanh Miên nói: “Đây là Hồi xuân đan.”
Mộ Tuyết không nhận. Nàng im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu, cả giận: “Ta không trung với bất luận kẻ nào, cũng tuyệt không lừa ngươi một câu.”
Nàng nhặt sợi dây đỏ trên đất, nắm trong lòng bàn tay: “Khách điếm Hoàng Tuyền đúng là khu vực trung lập trong phiến cốc, không đường để đi, nhưng ta không nhất thiết phải đầu phục ai mới tìm được chỗ này.”
“Năm đó, phu quân ta được một gã ma đạo tương trợ, khi tỉnh lại đã ở nơi đây. Tên ma tu kia chưa từng lộ thân phận, những người khác một chữ cũng chẳng nói, cứ thế ta phải nhiều lần đến phiến cốc điều tra.”
“Cho nên mới hết sức quen thuộc đường vào phiến cốc, cũng biết đường đến khách điếm Hoàng Tuyền.”
Mà tiểu đồng thường ngồi ngoài cửa khách điếm, lần nào cũng to mắt nhìn nàng: “Ân trả rồi cũng hết, thời cũng vậy.”
“Mệnh cũng vậy.”
Nhưng lần này nó lại đổi lời khác.
“Ngươi hoài nghi ta cũng không có gì để trách, nhưng ta là Hồn nhạn tộc, có ân báo ân, có thù luận thù, chỉ mong nhận hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-dan/955687/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.