Không phải là có thể giải độc hay không, không phải là nhờ nàng cứu mạng, mà là đừng nói cho Lý Trường An biết.
Chu Nhan lúc này mới phát hiện, tuy thiếu niên thâm trầm nội liễm, nhưng rốt cuộc cũng không địch lại tình nghĩa thanh mai trúc mã, thất bại dưới sự bầu bạn ngày đêm của tiểu công chúa.
Đã động tâm tư, liền như gió thổi cỏ mọc, thân bất do kỷ.
Nếu chỉ là Hàn Thủy thì thôi, nhưng Trường An cũng giống như thế.
Chỉ là hai người này thân thế đối lập, Trường An sớm muộn gì cũng phải hồi cung……Tương lai như thế nào, thật sự khó lường.
Sớm biết như vậy, lúc trước không nên đáp ứng nàng ấy.
Thôi, người có tình trên đời đa phần đều là mệnh khổ, nàng lại hà tất phải chia rẽ uyên ương?
Lý Trường An chỉ hồi cung vào đêm giao thừa, mỗi lần đến lúc này Chu Nhan đều có thể nhìn thấy vô số đèn trời bay lên từ hoàng thành.
“Nguyện người ta yêu, năm tháng bình an.”
Nàng vốn tưởng rằng mình sớm đã quên Lý Thời, nhưng khi đèn trời bay đầy trời, nàng luôn nhớ đến chữ mà hắn viết trên đèn ở Lạc thành lúc còn trẻ.
Cho dù năm tháng dài đằng đẵng, có một số thứ, cũng đã sớm khắc sâu trong lòng, chỉ cần gió nhẹ thổi qua, là có thể thổi bay bụi bặm trên đó, để lộ ra đường vân vẫn còn rõ ràng.
Năm Lý Trường An mười ba tuổi, chuông Thiên m tự gõ hai mươi bảy tiếng.
Chu Nhan dựa vào cây trước sân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-yen-ha-thanh/3578052/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.