Năm đó mẫu hậu ở đây bẻ cho phụ hoàng một nhành hoa đào tháng tư, từ đó mà có tên này.
Thái hậu chắc cũng là nhớ chuyện cũ, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, đẩy Dương Chiêu một cái, nói: “Chiêu nhi, đi bẻ một nhành hoa đào đến đây, Bệ hạ có một cái bình ngọc trắng, cắm hoa đào đẹp nhất.”
Dương Chiêu vâng lời đi.
Phía sau Ngụy Hổ, Ngụy Linh tức hận dậm chân, bị Ngụy Hổ trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn.
Dương Chiêu cố ý làm ra vẻ ngây thơ lựa chọn cành hoa trong rừng hoa đào, mà ta liếc mắt nhìn thấy chim chóc kinh hoàng bay lên trong rừng cây cách đó không xa.
Không khỏi đếm thầm trong lòng.
Một…… hai…… ba.
“Gừ!!!”
Trong nháy mắt, trong rừng cây phía sau mọi người truyền đến một tiếng gầm rống của mãnh thú, chấn động đến mức giọt sương trên lá cũng rơi xuống.
Hàn Thủy ở bên cạnh ta, muốn dẫn ta đi về phía sau, ta nhẹ nhàng giãy ra, giả vờ hoảng hốt lôi kéo Hoàng đệ lùi về sau mấy bước, rồi mới ôm n.g.ự.c ngã vào lòng hắn.
Lúc này mọi người đã vô tình cách Thái hậu mười trượng.
Thái hậu nghe thấy tiếng gầm kinh hãi quay đầu lại, liền thấy một con hổ trắng trán cao từ trong rừng cây lao ra, há to cái miệng đầy máu, mang theo cuồng phong tanh tưởi gào thét lao tới.
Cảnh tượng như vậy, cho dù là ta cũng có chút run chân, huống chi là Thái hậu được nuông chiều từ bé? Nhìn bà ta sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-yen-ha-thanh/3578029/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.