Chương trước
Chương sau
Lúc này, ngay cả người không có đầu óc cũng nhận ra, alpaca mới là tán tu họ Miêu chân chính, còn 'Mặt giả số 2' là hàng giả.

'Mặt giả số 2' tái mặt, không kịp suy nghĩ đã quay người bỏ chạy, vừa nhảy xuống khỏi đài cao đã bị những sợi chỉ bạc của Doanh Phương Hộc cắt thành từng mảnh, các bộ phận cơ thể bị đám ma thú chia nhau ra ăn.

Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy tàn nhẫn, dù sao phong cách của Ma Vực từ trước đến nay vẫn như vậy.

Nhưng tán tu họ Miêu vậy mà lại là thần thú alpaca?

Miêu Tòng Thù: Không. Ta không phải.

Mọi người ngẩng đầu lên, các ma tướng đứng gần Doanh Phương Hộc nhanh chóng lui về phía sau đến nơi an toàn, bọn họ không thể đắc tội với đám đại lão kia.

Trong thành Chu Yểm, mọi người ồ lên.

Việt Thanh Quang cực kì hâm mộ: “Miêu đạo hữu rốt cuộc còn bao nhiêu điều kinh ngạc mà ta không biết?”

Đây quả là một cuộc sống nuôi cá tùy ý vui vẻ?

Không có đúng sai, không có áp lực tu luyện và phi thăng, cũng không ai có lỗi với ai, chỉ cần quan tâm cá có béo hay không.

Cưỡi gió đạp sóng, niềm vui bất tận.

Nãi Sát tiếc rẻ: “Miêu thí chủ đã định là có duyên với Phật của ta.”

Võ Yếu Ly: "Vậy là vị nữ thí chủ nào đó là không có duyên với Phật của ngươi à?" Vậy thì mối duyên này đúng là rẻ tiền.

Nãi Sát: “…” Các ngươi đều không hiểu được niềm vui của khai quang.

Bạch Ngọc Kính.

Việt Định Đàn lỡ tay bóp nát quả óc chó hai nghìn năm tuổi trong tay, hai mắt trợn trừng: “Thế mà lại là alpaca?!” Mắt nhìn của mấy người này bị gì vậy?

Đài cao ở Ma cung.

Úc Phù Lê búng ngón tay, nhóc ưng liền nhảy xuống bục đài, khi nó nhảy ra đột nhiên biến lớn, há miệng nuốt chửng đài cao. Những người khác nhìn thấy sương mù đen bao phủ đài cao, nhưng nó chỉ nuốt chửng bốn người Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?", "Họ đang đánh nhau à? Giết gian phu?", "Ma Chủ và cảnh chủ có lẽ sẽ không thể sống sót trở ra… Đáng tiếc là không thể xem tình hình cuộc chiến."

Nghe vậy, mấy người xung quanh dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn. Vị đạo hữu này chỉ sợ là chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng khi toàn bộ dãy núi Thái Huyền Tông bị san bằng mười năm trước, nói đến đây, Ma cung, hay có thể nói là Ma Vực còn có thể được cứu được không?

Bên ngoài không ngừng suy đoán nhưng bên trong lại sóng yên biển lặng.

Miêu Tòng Thù chui vào trong túi càn khôn ở tay áo của Úc Phù Lê, biến trở lại hình người, mặc quần áo rồi bước ra, Doanh Phương Hộc và Lộc Tang Đồ tìm kiếm y suốt mười năm nhưng vẫn không tìm thấy, thấy vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, thấy bây giờ y bình yên vô sự, sắc mặt hồng hào, tu vi cũng đạt tới Đại Thừa kì, điều này chứng tỏ Úc Phù Lê đã chăm sóc y rất tốt.

Vậy là họ yên tâm rồi.

Lộc Tang Đồ đề nghị muốn được nói chuyện riêng với Miêu Tòng Thù: "Úc Chủ Thần, ta biết chuyện gì của Miêu Tòng Thù cũng không giấu được ngài. Nhưng đây là lần cuối cùng."

Doanh Phương Hộc sau đó cũng đưa ra yêu cầu tương tự.

Úc Phù Lê nhướng mi: “Không được.”

Doanh Phương Hộc: "Ngươi việc gì phải canh chừng y kĩ như vậy? Nếu một trăm năm trước ta và Thù Thù không theo đuổi những con đường hoàn toàn trái ngược nhau, thì bây giờ anh ấy đã là Ma Hậu và đạo lữ duy nhất của ta rồi!"

Những lời này đã chạm vào vảy ngược Úc Phù Lê, trọng lực trong không gian đột nhiên đè lên lưng Doanh Phương Hộc và Lộc Tang Đồ, khiến hắn loạng choạng suýt thì ngã về phía trước. Lại nghe thấy giọng nói của Úc Phù Lê mang theo chút âm u: “Nếu không phải… Âm mưu, thì đến lượt ngươi sao?”

Miêu Tòng Thù mơ hồ nghe thấy Úc Phù Lê nói gì đó, nhưng tai y giống như bị sương đen chặn lại, y nghi hoặc hỏi thành lời.

Úc Phù Lê nhéo vào cổ Miêu Tòng Thù, nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu."

Doanh Phương Hộc và Lộc Tang Đồ lúc này đã mồ hôi đầm đìa, xương sống gần như bị nghiền nát. Lộc Tang Đồ ngẩng đầu nhìn Miêu Tòng Thù, ổn định hơi thở rồi nói: "Miêu Thù, ngươi vừa rồi đã nghe được yêu cầu của bọn ta, ngươi có thể quyết định có nghe hay không. Điều ta muốn nói có liên quan đến ngươi..."

Miêu Tòng Thù quay lại nhìn Úc Phù Lê, lông mi dài và thẳng của Úc Phù Lê che khuất đôi mắt hắn, khiến người ta không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì vào lúc này.

Miêu Tòng Thù chớp mắt, kéo tay áo Úc Phù Lê rồi nói vào tai hắn: “Bọn họ là nhân quả của em, cũng là tình duyên của em… Quá khứ đã qua, nhưng lần giải quyết cuối cùng này, hãy để em tự mình lo liệu.”

Úc Phù Lê lạnh lùng liếc y một cái: “Đây là lần cuối.”

Miêu Tòng Thù tưởng hắn đang nói đây là lần cuối hắn chịu đựng khi y dây dưa với tình cũ, đương nhiên sau này y mới biết rằng câu nói này hàm chứa nhiều ý nghĩa hơn nhiều.

"Nhất định."

Miêu Tòng Thù vỗ ngực đảm bảo, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Doanh Phương Hộc và Lộc Tang Đồ, đây là lần đầu sau mấy trăm năm y bình tĩnh đối mặt với họ như vậy.

Y sớm nên chia tay họ trong hòa bình và công bằng rồi.

Miêu Tòng Thù vì tu vi tăng mạnh nên tự cổ vũ mình cố lên, sau đó nhìn thấy yêu đao quỷ đầu sau lưng Lộc Tang Đồ, y lập tức quay xe đi đến gần Doanh Phương Hộc: "Nói đi."

Mặc dù Doanh ngoan xinh yêu có những sở thích quỷ dị nhưng y vẫn cảm thấy hắn dễ nói chuyện hơn một chút.

Doanh Phương Hộc nhếch môi, kéo Miêu Tòng Thù vào trong thức hải của mình. Thức hải của hắn là một vùng đất khô cằn màu đỏ máu rộng lớn mênh mông, giống như khi Ma Quật đổi màu mà y từng nghe lúc trước. Ruộng rau sau này không còn cây con nào được trồng, chỉ có mặt đất khô cằn u ám.

Mặt đất khô cằn sặc mùi máu này mới là Ma Quật, nơi mà hắn đã phải vật lộn để sinh tồn kể từ khi có ý thức. Doanh Phương Hộc nghĩ thầm, rõ ràng Miêu Tòng Thù vốn dĩ là của hắn, nhưng tại sao ngay cả Ma Quật cũng được y tặng quà, còn hắn lại chẳng có gì?

Miêu Tòng Thù: "Thức hải này của ngươi nên trồng thêm ít rau đi." Thức hải của tu sĩ đại diện cho tâm cảnh, tâm cảnh thế nào, thức hải sẽ thế ấy.

Doanh Phương Hộc: “Đồng cỏ anh tặng em còn chưa đủ xanh à?”

Miêu Tòng Thù: “Không thì nuôi vài con cá?” Dù sao chỉ cần tràn đầy sức sống là tốt rồi.

Doanh Phương Hộc: “Sau đó đồng loại tương tàn?”

Miêu Tòng Thù: Nếu ngài cứ như này, chúng ta sẽ không thể giao lưu bình thường được nữa.

“Xùy." Doanh Phương Hộc liếc nhìn Miêu Tòng Thù, dùng một tay kéo cổ áo ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực trắng nõn và cơ bụng.

Miêu Tòng Thù che mắt lại: "Ngươi đừng như vậy, bình tĩnh lại."

"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?" Doanh Phương Hộc chém vào ngực một nhát: "Em moi tim mình ra lấy chút đồ mà thôi."

Miêu Tòng Thù: "Vậy mắc gì ngươi phải cởi trần?"

Doanh Phương Hộc: “Tại em thích.”

Miêu Tòng Thù: Ngươi vui là được.

Ngón tay Doanh Phương Hộc thon dài, móng tay màu đen, hơi nhọn, trông rất đẹp. Hắn dùng móng tay dài nhọn xé toang lồng ngực, rồi từ trong đó lấy ra một giọt nước màu xanh lá, sau đó sắc mặt trắng bệch đưa cho Miêu Tòng Thù: “Cầm đi.”

Miêu Tòng Thù lấy giọt nước bỏ vào linh khí, hỏi: "Đây là cái gì?"

“Độc của rắn cá sấu." Doanh Phương Hộc nhẹ nhàng nói, dùng móng tay chạm vào lồng ngực, vết thương trong nháy mắt biến mất. “Em giết mấy vạn con rắn cá sấu, moi nọc ra, để ở trong ngực mới luyện chế được một giọt như vậy."

Miêu Tòng Thù sửng sốt, Doanh Phương Hộc bị điên à? Ảnh hưởng của độc rắn cá sấu đối với tu sĩ lớn đến mức nào, ai cũng biết, thế mà hắn còn không sợ chết để nhiều độc của rắn cá sấu ở trong ngực như vậy để luyện chế?

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của y, Doanh Phương Hộc bật cười: “Em là thi khôi, độc dược trên đời dù có khủng khiếp đến đâu cũng không thể giết chết một thi thể.”

Miêu Tòng Thù trợn to hai mắt, mắng: “Ngươi không sợ chết sao?”

Cái gọi là thi khôi là tự sát rồi nhốt linh hồn lại, sau đó dùng vô số thủ đoạn tàn ác để dung hợp thể xác và linh hồn một lần nữa, quá trình này vô cùng đau đớn và nguy hiểm.

Nếu không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

Doanh Phương Hộc: "Đây là Đạo của em." Hắn theo đuổi Tu La Đạo, không có sự khác biệt giữa sống và chết.

Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không nuối tiếc.

Doanh Phương Hộc chưa bao giờ hối hận vì đã lựa chọn Tu La Đạo. Điều tiếc nuối duy nhất là trăm năm trước hắn không hiểu chuyện, ép Miêu Tòng Thù phải theo Đạo của hắn, muốn y cũng biến thành thi khôi như hắn.

Kết quả là Miêu Tòng Thù bỏ chạy, hắn còn không chịu hối cải, cố gắng lấy chính mình làm gương để khuyên Miêu Tòng Thù đừng sợ hãi, hãy đi cùng hắn.

Nhân lúc Miêu Tòng Thù đang ngây người, Doanh Phương Hộc bất ngờ lao tới, chạm vào mặt y một cái rồi nhanh chóng lùi lại.

“Em đột nhiên cảm thấy anh còn sống sẽ tốt hơn,” Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại cảm giác của cái chạm vừa rồi, “Ấm lắm.”

Miêu Tòng Thù lười biếng không thích tu luyện, muốn gì làm nấy, luôn tận hưởng từng giây phút tuyệt vời đang có, yêu ánh nắng và tự do, thích ăn, thích ngủ và luôn mỉm cười, mới chính là Miêu Tòng Thù trong lòng hắn.

Miêu Tòng Thù: “Có phải ngươi đang thầm khen ta trong lòng không?”

Doanh Phương Hộc gật đầu: “Anh ngại à?”

"Sao có thể chứ?" Miêu Tòng Thù: “Ngươi đừng lo, ta nghĩ ta còn có thể nghe được hai xe lời khen nữa."

"..." Doanh Phương Hộc như không có chuyện gì xảy ra đổi chủ đề: "Từ Phụ Tuyết hẳn là đã đưa cho anh thanh kiếm gãy của hắn. Chỉ cần nhỏ một giọt độc của rắn cá sấu này lên đó là có thể giết chết một người."

Miêu Tòng Thù: “Giết ai?”

Doanh Phương Hộc: "Trái tim em bị phong ấn, không thể nói ra được. Sau khi chết, em bước vào một ảo cảnh giống với ảo cảnh Linh Khư. Em ở trong đó nhìn thấy rất nhiều chuyện, ít nhất đã giải quyết được những băn khoăn của em." Hắn không định nói ra những băn khoăn này, ngược lại lại nói với y: "Úc Phù Lê biết, anh có thể tự mình hỏi hắn. Dù sao đó cũng là chuyện giữa anh và hắn."

Miêu Tòng Thù cau mày, Từ Phụ Tuyết sau khi chết hình như cũng nhìn thấy điều gì đó, nhưng hắn không nói ra.

Chẳng lẽ là do trái tim bị phong ấn nên không thể nói ra?

Doanh Phương Hộc: "Vì sao anh lại có nhiều tình duyên trời định như vậy? Làm sao một tán tu như anh có thể đi vào Côn Luân? Tại sao Úc Phù Lê lại không giết anh mà còn yêu anh và trở thành đạo lữ của anh... Anh không cảm thấy những chuyện này rất lạ sao?"

Miêu Tòng Thù: “Đó là bởi vì ta quá tốt." Khi điều gì đó vượt quá lẽ thường, nếu không phải do người khác có vấn đề, thì chính là bởi vì bản thân quá xuất sắc: “Hơn nữa hắn cũng không có thích ‘làm’* ta."

*chỗ này em Miêu chơi chữ, 爱上 nghĩa là 'yêu', em Miêu chơi chữ thành 爱 ’上’ nghĩa là ‘thích ©hịch’ =))

Doanh Phương Hộc trừng mắt: "Không thể nào! Em thấy rất rõ. Nếu hắn không yêu anh, sao có thể bao dung anh đến tận bây giờ?"

Ngươi nói lời này là có ý gì? Miêu Tòng Thù bị chà đạp lên lòng tự trọng, nhưng sau đó lại nghĩ, hẳn là Doanh Phương Hộc không hiểu được ẩn ý trong lời nói của y, nên lập tức lựa chọn tha thứ, sao lúc trước y lại có thể thả thính Doanh trai tơ được chứ? Lương tâm của y bị chó ăn à?

“Được rồi, ta sẽ tự mình đi hỏi.” Miêu Tòng Thù xua tay: “Ngươi còn có chuyện gì nữa không?”

Doanh Phương Hộc: "Không còn nữa." Tất cả những gì muốn làm, muốn nói và muốn hỏi đều đã làm xong, tiếp tục dây dưa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn mang Miêu Tòng Thù ra khỏi thức hải, không quay đầu nhảy xuống đài cao, trước khi rời đi còn nói: “Mau rời khỏi Ma Vực đi, sau này cũng đừng quay lại nữa. Còn nữa, ruộng rau ở sau núi đều là của em, một cái lá rau anh cũng đừng mơ ăn được _ _”

Lời cuối cùng bị gió thổi bay, Miêu Tòng Thù chỉ kịp nhìn thấy chiếc áo đỏ tung bay rồi nhanh chóng rơi xuống, tiếng trang sức bạc va chạm giòn tan dần dần nhỏ đi.

Doanh Phương Hộc đi rồi, người tiếp theo là Lộc Tang Đồ.

Lộc Tang Đồ cũng đưa Miêu Tòng Thù vào thức hải của mình, không ngờ thức hải của Lộc Tang Đồ lại không phải là biển máu như trong tưởng tượng của Miêu Tòng Thù, mà là một ngôi chùa Phật không thể thoát ra được.

Miêu Tòng Thù nhận ra ngôi chùa Phật này là nơi mà Lộc Tang Đồ từng tàn sát toàn bộ tông môn Phạt đạo, trong chùa không một hạt bụi, nhưng bức tượng Phật cao 10 trượng lại bị cắt làm đôi.

Lộc Tang Đồ khoanh chân ngồi xuống, đặt thanh yêu đao quỷ đầu trên đầu gối, quay sang hỏi Miêu Tòng Thù: “Ngươi biết rõ ta là tình duyên trời định của người, tại sao ngươi lại chưa từng yêu ta?”

Miêu Tòng Thù ngẩng đầu nhìn pho tượng Phật dù bị cắt làm đôi nhưng vẫn có dáng vẻ trang nghiêm như cũ: “Có lẽ là do sai địa điểm.” Ai lại có thể đem lòng yêu một pho tượng Phật chứ?

Lộc Tang Đồ: "Trước khi ngươi xuất hiện, ta đã tu luyện Thiên Nhân Đạo, đạt tới cảnh giới đột phá, lúc đó ta sẽ không vì ngươi mà từ bỏ Thiên Nhân Đạo."

Miêu Tòng Thù: "Ta hiểu."

Y thực sự hiểu, vậy nên lúc đó chỉ sợ hãi chứ không hề oán giận hay trách móc. Nếu Lộc Tang Đồ không tu Thiên Nhân Đạo, hắn sẽ trải qua sinh lão bệnh tử như người phàm.

Người tu Thiên Nhân Đạo phải có tâm cảnh vững vàng hơn người thường, nếu như tu luyện thành công, vậy càng chứng tỏ tài năng phi thường.

Một người như Lộc Tang Đồ vốn không nên bị giam trong chùa, trải qua một cuộc đời ngắn ngủi.

Miêu Tòng Thù lại nhấn mạnh một lần nữa là mình hiểu, Lộc Tang Đồ nhìn thấy đôi mắt trong veo, sáng ngời không chút oán giận của y, đột nhiên cảm thấy chua xót bi thương.

Hắn biết rất rõ ràng, sự khoan dung, rộng lượng và hiểu biết của Miêu Tòng Thù có nghĩa là y không yêu, không quan tâm.

Yết hầu Lộc Tang Đồ lên xuống, hắn khàn giọng nói: "Cẩn thận Tiết Thính Triều, hắn muốn thay thế Úc Phù Lê, chiếm đoạt Côn Luân."

Từ Phụ Tuyết cũng từng nói y nên cẩn thận Tiết Thính Triều, hơn nữa sự hiện diện của Bồng Lai Tiên Tông ở Trung Châu rất cao, mơ hồ có xu hướng bắt kịp Côn Luân.

Mười năm trước, Tiết Thính Triều muốn thay thế Úc Phù Lê là việc hoang đường, nhưng trong mười năm qua đã có quá nhiều điều thay đổi, khiến Miêu Tòng Thù không biết trong khoảng thời gian này đã xuất hiện ẩn số gì mà y không biết.

“Ta biết rồi.” Y cảm ơn Lộc Tang Đồ đã nhắc nhở.

Lộc Tang Đồ giơ ngón trỏ chỉ lên đỉnh chùa: “Vận số chưa tận.” Nói xong, hắn phun ra một ngụm máu lớn, rõ ràng là đã nói điều không nên nói.

Miêu Tòng Thù đưa cho hắn loại thuốc trị thương tốt nhất, “Ta đại khái có thể đoán được, ngươi không cần phải nói cho ta.”

Lộc Tang Đồ nhận lấy thuốc rồi nói: "Ra ngoài đi, Úc Chủ Thần đang đợi ngươi."

Miêu Tòng Thù không hỏi cũng không nói thêm gì nữa, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách, im lặng một lát rồi rời đi.

Lộc Tang Đồ vẫn ở lại trong thức hải của mình, tượng Phật trên đầu đột nhiên bật khóc, sau đó tan chảy và sụp đổ, toàn bộ ngôi chùa từng nhốt hắn giờ đây lại tựa như tờ giấy đang cháy, viền đỏ đen rực lên ánh lửa, cuối cùng biến thành tro bụi bay đi.

Thức hải là chùa Phật, cũng là tâm cảnh, Lộc Tang Đồ bị mắc kẹt ở đây là bởi vì hắn tự tay cắt đứt tình duyên giữa mình và Miêu Tòng Thù tại nơi này, cho nên hắn không đành lòng phá nó.

… Ngay cả khi mối duyên này vốn không thuộc về hắn.



Miêu Tòng Thù vừa ra ngoài đã nhìn thấy Úc Phù Lê đang chắp tay sau lưng, không biết đang nhìn thứ gì ở nơi xa. Miêu Tòng Thù lao tới, nhảy lên người Úc Phù Lê, người sau vẫn như thường lệ kéo y xuống rồi bế y.

Úc Phù Lê lắc đầu nói: “Nặng quá.”

Miêu Tòng Thù: "Anh có nghe trong gió có tiếng ‘rắc’ không? Đó là âm thanh trái tim em tan vỡ."

Úc Phù Lê mỉm cười rồi đưa Miêu Tòng Thù ra khỏi Ma Vực.

Người bên ngoài lúc đầu nhìn thấy Ma Chủ mặc áo đỏ nhảy ra từ màn sương đen trên đài cao, còn tưởng rằng hắn đã bị Ma Chủ giết chết, ma tướng có ý đồ xấu xa hưng phấn chạy tới nhặt xác, kết quả lại bị Ma Chủ vừa ngã lăn hai vòng trên đất cắt thành từng mảnh.

Ma Chủ vẫn bình an vô sự? Không chết cũng không bị thương? Bọn họ đã đạt thành thỏa thuận? Nhóm người xuất chúng này sao có thể đạt thành thỏa thuận sau khi đạo lữ bị cướp? Sự thật chỉ có một _ _

Alpaca đã điên đảo chúng sinh!

Quả không hổ là thần thú, ở trong hình thú đã xinh đẹp thanh tú như này, thì hình người chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành.

Từ đó trở đi, danh tiếng alpaca họa thủy đã in sâu vào trong tâm trí của mọi người trong Tu chân giới, đến nỗi sau này rất nhiều người đều tìm yêu tu alpaca làm đạo lữ.

Lúc này, góc nhìn quay trở lại Ma cung, làn sương đen nhanh chóng tụ lại, hóa thành giọt nước, xuyên vào lòng đất, trên đài cao chỉ còn lại bóng lưng lẻ loi của cảnh chủ Đông Hoang.

Chủ Thần Côn Luân và đạo lữ của hắn đã rời khỏi Ma Vực.

Tất cả những người nghe tin và theo dõi toàn bộ quá trình đều cảm thấy có chút thất vọng, họ còn tưởng cảnh tượng hoành tráng Thái Huyền Tông bị san bằng mười năm trước sẽ tái hiện, Ma Chủ và cảnh chủ sẽ lại chết thêm lần nữa, kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đại điển kết đạo lữ giống như một trò hề, màn cướp dâu chẳng khác gì cảnh mọi người ngồi quanh một chiếc bàn vuông uống rượu và thương lượng một cách hòa bình, có lẽ trong quá trình đó mọi người còn nhường nhịn nhau.

Tóm lại chính là muốn chán bao nhiêu thì chán bấy nhiêu.

Mọi người hậm hực trở về, nhưng mấy tu sĩ đã xem ảnh xong vẫn còn chưa thỏa mãn mà ngồi lại bàn tán với nhau.

Thành Chu Yểm là tòa thành phồn hoa nhất, nghị luận cũng sôi nổi nhất: “Ta rất muốn biết tên tán tu họ Miêu kia trông như thế nào? Mấy trăm năm, vài thập niên đã qua mà đám người Ma Chủ bọn họ vẫn cứ nhớ nhung y mãi."

“Có lẽ không liên quan gì đến ngoại hình.”, “Hahaha… Bao nam nữ ngoài kia cố tình trông giống tán tu họ Miêu, không biết bây giờ cảm thấy thế nào!”

Cảm thấy thế nào thì vừa nhìn là biết, tất cả những tu sĩ trông giống ‘khuôn mặt giả của Miêu Tòng Thù’, mặc áo xanh, có ý đồ gây rối vội vàng che mặt rời đi, chắc hẳn khi gặp lại lần sau sẽ là một khuôn mặt khác.

Trong một tửu lâu ở thành đông, Võ Yếu Ly và Nãi Sát, những người từng tận mắt chứng kiến trận chiến kinh hoàng mười năm trước, đang vô cùng căng thẳng, thấy vậy liền kinh ngạc: "Chỉ vậy? Chỉ vậy thôi? Không đánh nhau?"

Ngược lại Việt Thanh Quang là người bình tĩnh nhất: “Người trong cuộc bọn họ đều không quá quan tâm đến đại điển kết đạo lữ, cho nên chắc chắn sẽ không đánh nhau. Đây không phải đại diện kết đạo lữ, càng không phải buổi tiệc cướp dâu, mà là thời khắc cắt đứt quan hệ, tạm biệt từ nay.”

Những người khác nhìn về phía Việt Thanh Quang: "Ngươi nói cái gì?"

Việt Thanh Quang: "Hôm nay cũng không phải là ngày lành tháng tốt. Hơn nữa, hôn lễ của ai mà chẳng mất đến hai, ba tháng để chuẩn bị? Ma Chủ lại chỉ dùng có hai, ba canh giờ, hơn nữa ngươi không thấy, lúc bước lên đài cao, Miêu đạo hữu của chúng ta vẫn trong hình dạng một bé alpaca à? Miêu đạo hữu cũng chẳng phải là yêu tu. Với lại, Chủ Thần còn chưa chết, chỉ tính riêng Côn Bằng đã có thể ăn núi nuốt biển... Ma Chủ chẳng lẽ lại không biết chuyện này sao?"

"Cho nên, đây là thời khắc Miêu đạo hữu hoàn toàn cắt đứt quan hệ với các người yêu cũ, đôi ngả từ nay."

Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý. Tiện đà hỏi: “Sao ngươi biết rõ thế?”

“Ta rất hiểu thế giới của mấy người yêu nhau.” Việt Thanh Quang nói: “Có lẽ đây chính là cái gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo.”

Mọi người: Đừng nói nữa, ta hiểu nỗi đau độc thân của ngươi mà.

Họ vừa trò chuyện vừa ăn uống, vậy nên không nhận ra cả tửu lâu bỗng trở nên im lặng. Võ Yếu Ly đột nhiên dừng lại động tác cắn hạt dưa, ra hiệu những người khác đừng nói chuyện: "Có vấn đề."

Nãi Sát và những người khác nhận thấy sự im lặng bất thường, vẻ mặt họ ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

Đột nhiên, một tiếng nhạc linh hoạt kỳ ảo truyền đến, các đệ tử có tu vi thấp hoặc tâm cảnh không vững đều tinh thần hoảng hốt, tựa như họ đang ở trong tiên cảnh, bồng bềnh như một cánh chim trong thiên địa, đi khắp bốn phương mà chắc có chốn về.

Nãi Sát chắp tay niệm Phật, chính khí lập tức tỏa ra bốn phía khiến một số đệ tử thức tỉnh, họ phát hiện các đệ tử bên cạnh dường như đã xuất hồn, vội vàng ổn định thần hồn, lo lắng hỏi: “Nãi Sát đại sư, chuyện này rốt cuộc là sao?"

“Là ai đang dùng nhạc để nhiếp hồn?” Nãi Sát lớn tiếng hỏi.

Bên ngoài không có ai trả lời, tiếng nhạc linh hoạt kì ảo ngày càng to hơn, đến từ mọi hướng, vây kín lấy họ, tạo thành một nhạc trận cực mạnh bao quanh căn phòng nhỏ này. Các đệ tử vừa mới tỉnh táo lại một chút lập tức bị mê hoặc lần nữa, ngay cả Việt Thanh Quang cũng có chút không chịu nổi, Võ Yếu Ly đeo một miếng ngọc bội trên cổ.

Ngọc bội màu xanh ngọc, tỏa ra ánh huỳnh quang ấm áp, một dòng linh lực cuồn cuộn chảy vào giúp cậu tỉnh táo, ngăn cản tà ma xâm nhập.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Nãi Sát và Võ Yếu Ly là còn tỉnh táo.

Võ Yếu Ly: “Ta đi ra ngoài xem sao.”

Nãi Sát còn chưa kịp ngăn cản, Võ Yếu Ly đã lao ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh mắt của tất cả những người bên dưới đều đờ đẫn, hiển nhiên là đã bị mê hoặc. Cậu đi theo tiếng nhạc ra ngoài tửu lâu, khi ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy một đám người đứng trên mây, mặc áo bào trắng có hoa văn mây bạc, tựa như cao nhân thế ngoại.

Trong ngực họ ôm trường cầm, bước đi không nhiễm chút bụi trần.

Họ rũ mi mắt, gương mặt hiền từ, ghẽ gảy nhạc cụ trong ngực, tiếng nhạc dệt thành một tấm lưới bao quanh nơi này, dưới vẻ ngoài từ bi là sát khí được che giấu kĩ.

"Bồng Lai Tiên Tông?!" Võ Yếu Ly cũng không thấy kinh ngạc, cậu sớm đã đoán được, bởi vì chỉ có Bồng Lai Tiên Tông là dùng nhạc để giết người. "Các ngươi muốn làm gì?"

Nãi Sát cũng đi theo cậu ra ngoài, hắn sống ở nhân gian mười năm, không hề biết những thay đổi của Bồng Lai Tiên Tông, bởi vậy rất bất ngờ.

‘Tinh _ _’

Tiếng nhạc du dương đột nhiên dừng lại, người đứng đầu Bồng Lai Tiên Tông bễ nghễ nhìn về phía Võ Yếu Ly và Nãi Sát: “Mọi người, xin mời đi theo chúng ta.”

Võ Yếu Ly lập tức hiểu ra mục đích của bọn họ: "Các ngươi muốn bắt bọn ta để uy hiếp Miêu đạo hữu, sau đó ngăn cản Chủ Thần?" Đây là cái suy nghĩ ngây thơ gì vậy? Bọn họ có mối quan hệ thân thiết với Miêu đạo hữu, nhưng nào có liên quan gì đến Úc Chủ Thần đâu?

Nãi Sát niệm một câu Phật pháp, rồi nói: "Đâu ai chê tiền nhiều bao giờ, Võ đạo hữu, ngươi muốn phản kháng không?"

Võ Yếu Ly: "Bọn họ người đông thế mạnh. Nếu ta dám một mình xông lên phản kháng, có khi sẽ bị đánh cho tàn phế mất." Cậu cây ngay không sợ chết đứng nói: "Vậy nên ta lựa chọn giơ tay chịu trói."

Nãi Sát có một niềm tin không lung lay là: mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng lời chứ không phải bằng vũ lực, vậy nên hắn hoàn toàn đồng ý với đáp án của Võ Yếu Ly. Sau khi đảm bảo tính mạng của những người khác được an toàn, họ liền không phản kháng, ngoan ngoãn bị bắt đi.

Cùng lúc đó, mấy tên chủ sự thường ngày im như thóc trong Côn Luân cung lại bất ngờ giết chết những chủ sự chống đối họ rồi nắm quyền kiểm soát toàn bộ Côn Luân cung.

Vì Thái Huyền Tông nằm trên Côn Luân nên cũng bị theo dõi chặt chẽ. Các trưởng lão, tông chủ, Từ Phụ Tuyết và những người khác trong tông đều bị bắt giam, những đệ tử còn lại trong tông tuy giận nhưng lại không dám lên tiếng.

Sau khi các chủ sự khống chế được Côn Luân cung liền lập tức mở rông cửa Côn Luân cung để chào đón Bồng Lai Tiên Tông tiến vào. ngôn tình hài

Dao Sơn cư sĩ của Bồng Lai Tiên Tông được tôn lên làm cung chủ của Côn Luân cung, mệnh lệnh đầu tiên hắn đưa ra sau khi nhậm chức là săn lùng toàn bộ hung thú ở Côn Luân, lấy dãy núi Côn Luân làm mắt trận, lại dùng hồn phách và thể xác của những hung thú trăm triệu năm tuổi để lấp đầy và tái tạo lại sát trận tối cao của Thiên Đạo.

Kỉ luật nghiêm minh.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, linh hồn của những con thú đã uổng mạng nơi núi rừng Côn Luân ngày đêm kêu khóc, oán khí cao ngút trời, linh khí dần dần bị sương đen bao phủ, vùng đất xanh tốt trước đây nay chỉ còn là một khu rừng điêu tàn.

Côn Luân còn như thế, Tu chân giới lại càng suy tàn nhanh hơn, Bồng Lai Tiên Tông mấy năm gần đây bồi dưỡng vô số tín đồ cuồng nhiệt, họ đến từ các môn phái tu luyện khác nhau, rồi thâm nhập vào mọi ngóc ngách.

Mãi cho đến khi những tín đồ của Bồng Lai Tông này bắt các tông môn làm con tin phản bội Chủ Thần và ủng hộ Tiết Thính Triều của Bồng Lai Tiên Tông thì những người đứng đầu trong tông môn mới nhận ra, không ngờ bọn họ đã xâm nhập được đến tận đây rồi.

Ngay cả Ma Vực ở vùng xâu vùng xa và Đông Hoang cũng không được tha.

Về phần Việt Định Đàn của Bạch Ngọc Kính đã sớm âm thầm cấu kết, vốn muốn sử dụng Bồng Lai Tiên Tông làm bàn đạp để có được nhiều lợi ích hơn, nhưng hắn không ngờ rằng, hơn nửa quyền lực của Bạch Ngọc Kính đã bị kiểm soát.

Việt Định Đàn cực kì tức giận, nhưng vì đây là xu hướng tất yếu nên hắn cũng chỉ có thể cắn răng chịu tổn thất lớn.



Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê đường hoàng xuất hiện trong khách điếm ở Phù Vân Thành, vẫn là căn phòng mà họ đã ở vài lần trước đó. Sáng sớm, thần hồn y đã bay ra ngoài một chuyến, đi đến những nơi rộn ràng náo nhiệt, hòa mình vào đám đông, y vốn định nghe chút drama, không ngờ lại nghe được tin Côn Luân thất thủ, Tiết Thính Triều tự xưng là chủ của Côn Luân, thần hồn lập tức quay lại, rồi y đột ngột đứng lên.

Quay đầu lại, y thấy Úc Phù Lê đang ngồi ở mép giường, chân trái gác lên chân phải, dáng ngồi rất tao nhã, toàn bộ mái tóc dài được vén sang một bên, lộ ra cần cổ thon dài. Hắn bình tĩnh quan sát thanh kiếm gãy trong tay, thanh kiếm gãy này chính là thanh kiếm bản mệnh mà Từ Phụ Tuyết đưa cho Miêu Tòng Thù.

Miêu Tòng Thù liếc nhìn, không để ý đến chuyện này, vội vàng kể lại những gì mình đã nghe được, cuối cùng kết luận: "Chúng ta không thể về Côn Luân được, ở đó nhất định có bẫy."

Úc Phù Lê nghịch thanh kiếm gãy, vẽ ra những tàn ảnh xinh đẹp, nghe vậy nói: “Nếu không có bẫy thì ta về làm gì.”

Miêu Tòng Thù đang nghĩ nên làm cách nào để giết Tiết Thính Triều, nghe Úc Phù Lê nói vậy, nhất thời không kịp phản ứng: "Hả?"

Úc Phù Lê nghiêng người, nắm lấy cằm Miêu Tòng Thù, rồi hôn lên môi y: “Em nghĩ cho kỹ đi.”

Miêu Tòng Thù chớp chớp mắt, từ từ nằm lại trên giường, nhìn lên nóc nhà, sâu xa nói: "Em biết sao anh lại đưa em rời khỏi Côn Luân, mất công em còn tưởng là anh đưa em ra ngoài ăn uống vui chơi... "

Hóa ra là để dụ những kẻ hai lòng trong Côn Luân ra rồi một lướt diệt sạch.

Không đúng _ _

Miêu Tòng Thù bật dậy, ngồi xếp bằng hỏi: “Bởi vì anh muốn dụ Tiết Thính Triều ra à?” Dừng một chút rồi y lắc đầu phủ nhận: “Nói chính xác thì anh định dụ ‘Thiên Đạo’ mệnh số chưa tận ra. Không phải mười năm trước nó đã bị anh đập chết rồi sao?

Úc Phù Lê: "Thiên đạo vô hình, rất khó bắt được." Khi đó, hắn dùng Mệnh Bàn và mạng sống của mình để dụ Thiên Đạo ra, Thiên Đạo ỷ có sát trận, rồi lại bị nhốt lại trong chính sát trận, bởi vậy nên đã bị thương nặng. Thỏ khôn đào ba hang, nó kịp thời trốn được.

Miêu Tòng Thù: “Vậy quan hệ giữa ‘Thiên Đạo’ với Tiết Thính Triều bây giờ là như thế nào?”

Úc Phù Lê: "Ký sinh."

Quan hệ kí sinh chẳng khác nào con rối, Tiết Thính Triều bây giờ có lẽ cũng chỉ là con rối của Thiên Đạo mà thôi. Hắn là tu sĩ duy nhất sống sót sau sát trận mười năm trước, bởi vì Thiên Đạo cố tình giữ hắn lại để có cơ hội sống sót.

Về phần tại sao Thiên Đạo lại chọn Tiết Thính Triều, hẳn là người của Bồng Lai Tiên Tông, mang trong mình nửa dòng máu tiên nhân, tin vào Thiên Đạo, thuận theo mệnh trời, vô vi mà trị, chọn.

Miêu Tòng Thù nói ra suy đoán của mình, lại nghe Úc Phù Lê nói thêm: "Em còn nhớ tiểu thế giới trong bí cảnh Thái Huyền không? Cây hoàng kim."

"Tiểu thế giới do Ôn Cẩm Trình điều khiển?!" Miêu Tòng Thù chợt hiểu ra: "Em nhớ trong tiểu thế giới đó có xuất hiện ‘Thiên Đạo giả’. Ôn Cẩm Trình dung hợp với ‘Thiên Đạo giả’, nhưng sau đó hắn đã chết cùng với tiểu thế giới. "

Úc Phù Lê: "Tiết Thính Triều đã cắn nuốt thần hồn không hoàn chỉnh và ‘Thiên Đạo giả’ của tên kia, vì vậy Thiên Đạo mới bị hấp dẫn rồi ký sinh vào hắn." Hắn rũ mi mắt, đột nhiên mỉm cười. Miêu Miêu, lúc đó ta đã biết, trong thời khắc mấu chốt, Thiên Đạo chắc chắn sẽ chú ý tới Tiết Thính Triều, nó sẽ bị cái gọi là ‘Thiên Đạo giả’ kia hấp dẫn, sau đó ký sinh rồi cắn nuốt hắn, cuối cùng thì tu hú chiếm tổ.”

Nghe thấy tiếng cười lạnh lùng tàn nhẫn kia, Miêu Tòng Thù không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

"Anh đã bắt đầu lên kế hoạch từ lúc đó rồi à? Vậy những hành động của Thiên Đạo và Bồng Lai Tiên Tông bây giờ đều nằm trong dự đoán của anh sao?"

Úc Phù Lê: "Em sợ sao?"

“Không có.” Y chỉ thấy ngạc nhiên trước kế hoạch không bỏ sót chi tiết nào của Úc Phù Lê. Miêu Tòng Thù hỏi: “Anh muốn giết Thiên Đạo à?”

Úc Phù Lê vẻ mặt lạnh lùng: “Chỉ có hoàn toàn giết chết nó, ta mới có thể nguôi giận.”

Miêu Tòng Thù: "..." Quả thực là thù sâu hận nặng, không chết không thôi.

Từ Phụ Tuyết và những người khác đã từng nhìn thấy một số điều không thể nói ra sau khi chết, hoặc chúng có liên quan đến Thiên Đạo. Bọn họ cũng đã biết lí do tại sao y có vô số tình duyên trời định, còn bảo y đi hỏi Lão Úc, vậy chứng tỏ Lão Úc chắc chắn biết chuyện này.

Tại sao cuối cùng y không kết hôn với tình duyên trời định của mình mà lại thành công nắm tay lão Úc?

Côn Luân vốn là nơi thần bí lánh đời nhất, tại sao lúc ấy y lại có thể tiến vào Côn Luân? Còn nữa, rốt cuộc là y đã đến Côn Luân khi nào? Hai trăm năm trước, sau khi chia tay Đăng Tê Chi, y bị đuổi giết chạy rồi trốn đến Côn Luân, sau đó y liền bước vào Côn Luân.

Nhưng tại sao hai trăm năm sau y mới gặp được Lão Úc?

Miêu Tòng Thù đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bất giác lắc lư.

Úc Phù Lê dùng một tay giữ vai y lại, ngăn y ngã xuống dưới giường.

Miêu Tòng Thù trở tay, nắm lấy cánh tay hắn, nói: "Lão Úc."

Úc Phù Lê thuận miệng đáp lời: “Hửm?”

Miêu Tòng Thù nhìn sang, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong trẻo, hỏi: "Lão Úc, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?"

Tác giả có lời muốn nói:

Việt Thanh Quang ghen tị: Ước gì ta cũng có thể trải qua một cuộc sống nuôi cá bình dị giản đơn như này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.