Chương trước
Chương sau
Miêu Tòng Thù nặng nề hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cũng giống vậy à?”

Cao tăng Nãi Sát: “Ta không phải.”

Miêu Tòng Thù: “Ta cũng cảm thấy không có khả năng, dù sao nhìn mặt đã thấy không đạt rồi.”

“Thương tổn lẫn nhau sẽ không có kết quả tốt.” Cao tăng Nãi Sát nói lời thấm thía, sau đó lấy ra một cuốn Kinh Kim Cương đưa cho Miêu Tòng Thù: “Tùy tình hình, vị kia nhà ngươi quyết tâm làm chuyện lớn, hắn có thù với Thiên Đạo, nhưng Tu chân giới vô tội, nếu tự nhiên bị kéo theo chôn cùng, vậy thì quá thảm rồi.”

Miêu Tòng Thù cho rằng lão Úc chỉ muốn đập nát Mệnh Bàn để không ai trong Tu chân giới có thể dựa vào sự bảo vệ của Mệnh Bàn mà phi thăng.

Trước đây khi không có Mệnh Bàn, Tu chân giới chẳng phải vẫn vận hành như vậy sao?

“Chẳng thà bây giờ ngươi đến trước cổng chùa lừa các phụ nữ khai quang còn hơn.” Y lắc đầu nói: “Lão Úc biết bản thân đang làm gì, ta cũng không cảm thấy mình có khả năng lung lay quyết định của hắn.”

Cao tăng Nãi Sát: “Ngươi hoàn toàn không tự hiểu được sức ảnh hưởng của bản thân gì cả.”

Miêu Tòng Thù: “Cảm ơn sự thừa nhận của ngươi với ta.”

Cao tăng Nãi Sát trả lời nên làm, rồi quay lại chủ đề chính: “Vị kia nhà ngươi thực sự sẽ phá nát toàn bộ Tu chân giới, làm cho sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.”

Miêu Tòng Thù lười biếng, chẳng có chút hứng thú nào với việc này. Y lấy trà sữa ướp lạnh từ trong giới tử ra rồi hỏi cao tăng Nãi Sát: “Ngài muốn uống không?”

“Uống.” Cao tăng Nãi Sát nhấp một ngụm trà sữa, sảng khoái thở dài: “Hút một ngụm trà sữa, niềm vui đong đầy.”

Miêu Tòng Thù: “Hòa thượng các ngươi còn thích uống trà sữa à?”

“Trốn khỏi phàm trần, ngoại trừ trà sữa.” Cao tăng Nãi Sát nói: “Ta giới thiệu trà sữa mặn là đặc sản của vùng thảo nguyên phía Tây Nam, người ta gọi nó là Tô Đài Gia. Hương sữa và trà đều rất tinh khiết, có chút mằn mặn nhưng rất ngon. Nhớ lúc trước, ta suýt nữa thì trở thành Lạt ma* ở đó, sau này khi xuất gia rồi, nghĩ rằng lục căn thanh tịnh, nhưng chỉ có trà sữa lại không thể kiêng, nên mới có pháp hiệu là Nãi Sát.”

*Lạt-ma là hiện thân của giáo pháp, theo Phật giáo Tây Tạng. (Wikipedia)

Miêu Tòng Thù: “Chuyện hay, ta không có rượu, đành mời ngươi một ly trà sữa.”

Thế là bọn họ ngồi xổm xuống, cùng nhau uống một ngụm trà sữa, Miêu Tòng Thù thả lỏng tứ chi, cả người uể oải. Dù vậy, cao tăng Nãi Sát vẫn không chịu bỏ cuộc khuyên y cố nỗ lực hơn một chút, cá mặn không có ước mơ thì chỉ đáng bị treo cổ.

Miêu Tòng Thù đột nhiên nhớ tới những lời vừa rồi cao tăng Nãi Sát nói, sau đó hỏi: “Lão Úc và Thiên Đạo rốt cuộc có thù sâu hận nặng gì?”

Cao tăng Nãi Sát nói: “Chuyện dài lắm, ta sẽ kể ngắn gọn thôi”.

Sự thật đã chứng minh, các hòa thượng tụng kinh dù nói ngắn gọn vẫn rất dài dòng.

Nhưng về cơ bản thì nội dung câu chuyện đã rõ ràng.

Đại khái là vào thời thượng cổ, thế giới này linh khí sung túc, tu sĩ khắp nơi, không có sự phân biệt giữa nhân gian và Tu chân giới. Ma tu, yêu tu và nhân tu chung sống hòa bình, chí lớn hướng trời, một lòng phấn đấu, không ai có thời gian để tham gia vào các cuộc đấu tranh đảng phái.

Sau đó, linh khí suy kiệt, thế giới này được chia thành nhân gian không thể tu luyện và Tu chân giới có thể tu luyện.

Các cuộc đấu tranh giữa đảng phái nảy sinh vì tranh giành linh lực, nhiều cuộc chiến tranh lớn nổ ra, vô số thiên tài địa bảo và tu sĩ cường đại đều bị diệt vong. Bí cảnh đóng lại, Mệnh Bàn biến mất, không ai có thể thành công vượt qua lôi kiếp, phi thăng thành thần.

Tu chân giới dần dần hình thành cục diện như hiện tại, tuy không có người phi thăng nhưng cũng dần dần ổn định, thỉnh thoảng ma tu và nhân tu giao tranh cũng không thể lay chuyển được nền tảng của Tu chân giới.

“Rột rột.” Cao tăng Nãi Sát nói: “Linh khí không đủ, Mệnh Bàn mất tích, hai trụ cột ổn định Tu chân giới và phàm giới cũng sụp đổ, chúng ta chỉ có thể tìm người thay thế.”

Miêu Tòng Thù: “Tìm ai?”

Cao tăng Nãi Sát nói: “Chủ Thần Côn Luân.”

Miêu Tòng Thù ngừng uống trà sữa, cảm thấy hơi khó chịu.

Cao tăng Nãi Sát: “Trong Tu chân giới có lời đồn rằng Côn Luân vượt qua Thiên Đạo, Chủ Thần Côn Luân là vị thần duy nhất trên thế giới này. Người đời tôn thờ, kính sợ Côn Luân, nhưng kì thực là sợ vị thần ở trên Côn Luân. Nhưng không ai biết, Chủ Thần bị Thiên Đạo giam cầm ở Côn Luân, cứ cách một thời gian sẽ bị rút thần lực để duy trì cân bằng thế giới.”

Vị thần đáng được mọi người tôn thờ và kính sợ, có thể tự do ra vào không bị thế giới này hạn chế, lại bị Thiên Đạo cầm tù trong một ngọn núi chỉ tồn tại trong lời đồn.

Vốn ban đầu Côn Luân rất cằn cỗi, không hề có bất kỳ sinh vật sống nào.

Không một ngon cỏ, đất khô nứt, thời tiết chỉ có hai loại, hoặc nóng cháy và giá lạnh, hoặc là trời băng đất tuyết, hoặc là biển lửa dung nham.

Cả một dãy núi rộng lớn như vậy, lại chỉ có mình Úc Phù Lê.

Hắn là một vị thần kiêu ngạo cuồng vọng, không ai có thể trói buộc, nhưng lại bị tù vây nơi Côn Luân không một cọng cỏ hay con kiến ​​nào, hắn được nuôi dưỡng như trâu bò trong môi trường tồi tệ nhất, còn thường xuyên bị rút thần lực để nuôi dưỡng Tu chân giới, phụng dưỡng ngược lại Thiên Đạo.

Còn thảm hơn cả rau hẹ, ít nhất những người ăn chúng đều biết rau hẹ trông như thế nào, chúng đến từ đâu. Tất cả linh khí mà mọi người trong Tu chân giới hấp thụ trong quá trình tu luyện đều đến từ thần lực của Úc Phù Lê, nhưng họ lại đem lòng biết ơn đó đặt lên Thiên Đạo.

Quá thảm.

Cứ như thế này, ai có thể không hận chứ?

Không phá hủy Thiên Đạo mới là bị điên.

“Ta ủng hộ sự nghiệp của lão Úc nhà ta.” Miêu Tòng Thù thờ ơ nói: “Tu chân giới bị ép chôn cùng quả thực là vô tội, nhưng vậy thì có gì mà phải thấy ấm ức? Tu vi của họ đến từ Úc Phù Lê bị cắt như rau hẹ, bây giờ nó quay trở lại điểm xuất phát mà thôi.”

“Ngươi nói có lý.” Cao tăng Nãi Sát nói: “Nhưng nếu hắn hủy diệt căn cơ của thế giới này, tích lũy nghiệp chướng, hắn cũng sẽ chỉ báo thù chính mình, cho dù có là Chủ Thần, hắn cũng sẽ phải gánh chịu nghiệp chướng.”

Miêu Tòng Thù: “Lão Úc là người lớn, ta đoán anh ấy hẳn đã biết hậu quả.” Y xua tay: “Đại sư đừng gắng công thuyết phục nữa, ta chỉ là người đứng sau gây dựng sự nghiệp với anh ấy. Ngươi thấy không rửa tay phụ giúp việc nấu canh là biết ta lười cỡ nào, vậy mà vẫn còn mong ta sẽ thuyết phục anh ấy từ bỏ.”

Cao tăng Nãi Sát suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Miêu Tòng Thù đặc biệt có lý, vì thế không tiếp tục khuyên bảo y nữa, nhưng vẫn đưa kinh Kim Cương cho y.

Miêu Tòng Thù: “Ta không muốn xuất gia.”

Cao tăng Nãi Sát: “Có Phật Tổ bên người, chẳng khác nào nơi cõi Tây Phương Cực Lạc. Chỉ cần giữ miệng lưỡi và thành tâm cúng dường, ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là vui tận trời.”

Miêu Tòng Thù: “...” Không ngờ rằng cái miệng nhỏ của con lừa hói này ngoài việc tụng kinh ra còn có thể thuận miệng gieo vần.

Kinh Kim Cương tổng cộng hơn 5.000 chữ, viết thành sách không quá dày, mỏng đến mức cảm giác chỉ như một tờ giấy dán vào miệng, không có cảm giác gì. Sau đó, góc nhìn của cao tăng Nãi Sát chợt đổi, truyền đến tất cả diễn biến ở thế giới bên ngoài, còn mời Miêu Tòng Thù cùng nhau xem cảnh tượng này.



Miêu Tòng Thù nghiêng người nhìn thấy đám đông giống như sủi cảo đang được nấu trong nồi, nhìn kỹ lại, y thấy vô số những sợi tơ độc màu xanh tạo thành một không gian rộng lớn. Úc Phù Lê và đám người Lộc Tang Đồ đang đối đầu nhau trong khoảng trống đó, lúc này, đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông đã được kích hoạt, bốn hướng đông tay nam bắc đều có 1 cao thủ Đại Thừa kì trấn giữ.

Mặc dù đây là một cuộc chiến lớn giữa sáu người, nhưng Úc Phù Lê vẫn có thể dựa vào sức mình mà thu hút đủ hận thù. Mà chỉ kéo sự thù hận của năm người kia hắn còn chê ít, liền bay lên đỉnh đại trận hộ sơn, giơ lòng bàn tay lên, ống tay áo rộng xõa xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc dương chi.

Cánh tay được bao phủ bởi một lớp cơ bắp rắn chắc, các ngón tay xòe ra, gân trên mu bàn tay nổi lên, nhìn qua có vẻ cường tráng, mạnh mẽ nhưng dưới sự ảnh hưởng của đại trận hộ sơn, lại phá lệ nhỏ bé.

Một trưởng lão bảo vệ đại trận hộ sơn thấy vậy, hừ lạnh một tiếng: “Kiêu ngạo! Đại trận hộ sơn này là do Tổ sư gia đã phi thăng của Thái Huyền Tông tự mình thiết lập, qua thời gian cải tiến đã thăng lên thành đại trận diệt thần. Ngươi dám mạnh mẽ phá trận, không sợ Thiên Đạo giết ngươi?” Âm thanh như tiếng chuông lớn, truyền khắp toàn bộ đỉnh núi Thanh U Phong.

Miêu Tòng Thù đang ở trong túi càn khôn ở tay áo nghe vậy nghĩ thầm, đại trận hộ sơn mạnh vậy à? Vậy sao Doanh Phương Hộc nói vào là vào hay vậy?

Cao tăng Nãi Sát: “Đó chỉ là trận pháp hộ sơn thôi. Đại trận hộ sơn thực sự là một trận pháp giết chóc tối cao, lấy kiếm làm mắt trận, là sát trận số một Thiên Đạo.” Nói rồi hắn chợt nhận ra: “Chẳng trách Chủ Thần Côn Luân lại chọn Thái Huyền Tông là nơi để gây rối.”

Lộc Tang Đồ là người có tu vi cao nhất ở đây, hình như cảm nhận được điều gì đó: “Không đúng, thanh đao trong tay hắn không phải là do linh lực ngưng tụ lại, mà là… Thần lực!”

Doanh Phương Hộc nhảy lên vài lần, rồi dừng lại ở một vị trí nhất định không thể lên cao hơn nữa, sát ý của đại trận hộ sơn sẽ chủ động tấn công các vật thể đến gần. Hắn nghe thấy lời Lộc Tang Đồ, cúi đầu nói: “Tu chân giới đã sớm không còn thần linh. Đây chẳng qua chỉ là có tiếng mà không có miếng.”

“Vẫn còn một vị,” Tiết Thính Triều nói, “Chủ Thần Côn Luân.”

Những người còn lại lập tức cau mày nhìn về phía Úc Phù Lê dưới đại trận hộ sơn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm. Họ không biết mục đích của Úc Phù Lê, nhưng nếu hắn thực sự là Chủ Thần Côn Luân, thì một loạt hành vi hiện tại sẽ không chỉ là để giết chết đám người bạn trai cũ của Miêu Tòng Thù là bọn họ.

Từ Phụ Tuyết vào trong Tu chân giới còn chưa đầy hai năm, nhưng lại rất quen thuộc với danh tiếng của Chủ Thần Côn Luân.

Nhưng sao Miêu Tòng Thù có thể ở bên Chủ Thần Côn Luân được?!

Úc Phù Lê cười chế nhạo, dùng năm ngón tay tạo thành móng vuốt xé toạc đại trận hộ sơn, lớp màng ánh sáng vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường đột nhiên hiện hình, tựa như xà phòng tan vào trong nước, đưa tay ra chỉ hớt được một tấm màng ánh sáng trong suốt.

Toàn bộ đại trận hộ sơn tựa như quả bóng bị chọc thủng, gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, mây giông nhanh chóng tụ lại trên bầu trời, dày nặng đến mức gần như che phủ cả đỉnh núi. Trên mây nổi lên sấm sét, tia chớp trắng tím phóng đi như rắn, chỉ chực chờ cơ hội cắn Úc Phù Lê một miếng. Các trưởng lão Đại Thừa kì ở bốn phương cực kỳ tức giận, lấy thân làm kiếm, tọa trấn ở mắt trận, kích hoạt sát trận số một Thiên Đạo.

Thiên Đạo lợi dụng sát trận để tìm sơ hở, dùng sát khí vô thượng kết hợp với lôi kiếp, nhốt Úc Phù Lê và hàng trăm ngàn tu sĩ ở Thanh U Phong.

Các tu sĩ bên dưới hoảng sợ, thì thầm: “Ta cảm thấy uể oải không có sức sống, cả người không chút sức lực.”, “Chẳng lẽ do ngươi tuốt quá nhiều?”, “Hình như không phải, mặc dù triệu chứng giống nhau, nhưng ngươi cũng biết là người ta thương tu đạo vô tình mà.”



“Linh lực của ta đang mất dần!”, “Linh lực chứa trong linh khí cũng biến mất luôn!!”, “Đừng xem kịch nữa, chạy mau!!”

Các tu sĩ cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, nhanh chóng quay người bỏ chạy, tuy nhiên, linh lực trong cơ thể và linh khí tích trữ trong linh khí của họ đều đang mất dần, không thể dùng phi hành và truyền tống trận.

Hơn mười tu sĩ tu vi thấp hơn liền mất đi linh lực ngã xuống, may mắn thay có đồng môn giúp đỡ vớt lên.

Những tu sĩ khác lập tức từ bỏ việc phi hành, chọn đi bộ, rời khỏi nơi có đại trận hộ sơn đầy sát khí và lôi kiếp đáng sợ nhất. Một số ma tu cho rằng chạy quá chậm, nên vẫn điều khiển linh khí phi hành, nhưng lại bay quá cao, đến gần đại trận hộ sơn, bị lăng trì chém thành từng mảnh.

Từng mảnh thịt rơi ra, bên trên vẫn còn dính máu tươi.

Một nữ tu chạy phía dưới đột nhiên thấy một cái tai rớt xuống bên chân, suýt nữa thì nôn ra.

Sát trận Thiên Đạo không hề có chút thương xót, vì muốn giết Úc Phù Lê, nó căn bản không thèm để ý đến những tu sĩ giống như con kiến ​​đó. Nó điên cuồng rút cạn linh lực ở gần Thanh U Phong, sử dụng mọi thứ có thể, bao gồm bí cảnh mới vừa dung hợp với núi Thái Huyền.

Linh khí tràn đầy trong bí cảnh vào lúc này đã trở thành chỗ dựa lớn nhất của Thiên Đạo, nó không sợ Úc Phù Lê hiện tại đã phá vỡ cấm chế, to gan đến mức dám đối đầu trực diện với hắn.

Thiên Đạo đối với Tu chân giới tựa như pháp lệnh của Tiên giới, nó không thèm giấu diếm sát ý, tương đương với một tín hiệu, xúi dục toàn bộ Tu chân giới trở thành kẻ thù của Úc Phù Lê.

Thiên Đạo, lôi kiếp, sát trận cùng với hàng trăm vị đại năng trong trận đều đứng lên chống lại Úc Phù Lê.

Úc Phù Lê bây giờ bị bao vây hai bên, bốn phía là địch, bị phục kích từ mọi phía, dù sao sau khi trận chiến kết thúc, hắn không chết thì cũng bị thương.

Cao tăng Nãi Sát ở trong túi càn khôn ở tay áo nói: “Ta chưa từng thấy ai lại thích thu hút thù hận đến vậy.” Càng chưa bao giờ thấy ai biết rõ rằng tình thế không tốt cho mình mà vẫn thản nhiên chống lại cả thế giới.

Mạnh mẽ, thực sự là mạnh mẽ.

Miêu Tòng Thù: “…” Bằng không sao có thể gọi là bệnh tâm thần?

**

Sau khi Úc Phù Lê xé mở đại trận hộ sơn, sau đó lấy những mảnh vỡ Mệnh Bàn mà mình thu được ở bí cảnh ra, ngay cả Miêu Tòng Thù cũng không biết hắn đã thu thập được tất cả các mảnh vỡ Mệnh Bàn từ khi nào.

Những mảnh vỡ này được ghép lại với nhau tạo thành một Mệnh Bàn hoàn chỉnh, Úc Phù Lê cầm nó trong tay, bễ nghễ nhìn mấy chục người ỷ có tu vi cao nên chưa chạy trốn bên dưới, sau đó nói với họ: “Đây là Mệnh Bàn.”

Quả nhiên, mấy chục người không chạy đều lộ ra vẻ mặt động lòng, ngay cả trưởng lão Thái Huyền Tông đang trong mắt trận cũng không khỏi mở mắt.

Bọn họ đều là Đại Thừa kỳ đỉnh phong, sắp phi thăng nhưng lại gắt gao áp chế tu vi, cứ cách trăm năm lại phải tìm biện pháp làm giảm một tầng tu vi, để tránh khi phi thăng sẽ bị lôi kiếp đánh chết.

Giờ đây, Mệnh Bàn có thể bảo vệ bọn họ khi phi thăng đang ở ngay trước mặt, tựa như đi bộ trong sa mạc không ăn uống bốn năm ngày lại đột nhiên gặp được ốc đảo, nó tràn ngập cảm giác cám dỗ khó cưỡng lại.

Úc Phù Lê phi thân bước tới, quăng vị đại năng trong mắt trận cách gần nhất hắn ra, sau đó ném Mệnh Bàn vào đó, rồi xoay người nói: “Ai dám giúp đỡ Thiên Đạo, ta sẽ nghiền nát Mệnh Bàn. Khiến cho thế giới này mãi mãi mất đi cơ hội phi thăng.”

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, vội vàng khuyên Úc Phù Lê đừng vì thù hận cá nhân mà dập tắt hy vọng phi thăng của Tu chân giới, còn có một lão yêu quái không biết đã lánh đời bao lâu trực tiếp xông lên tấn công, muốn cướp lấy Mệnh Bàn.

Úc Phù Lê không thèm ngoảnh lại đã chém đầu lão yêu quái này, thuận tay xé nguyên thần của lão rồi ném vào mắt trận, nó lập tức bị kiếm khí chém thành từng mảnh.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi, tu sĩ chạy xa mười dặm sợ đến mức không dám quay đầu lại.

Sắc mặt của tông chủ Thái Huyền Tông chợt đổi: “Thần lực? Chủ Thần Côn Luân!”

Những người khác cũng nghĩ đến sự tồn tại của Chủ Thần Côn Luân trong lời đồn, bèn đồng loạt rút lui, rời khỏi chiến trường nhường sân khấu lại cho Thiên Đạo và Úc Phù Lê.

Thần tiên đánh nhau, người phàm tốt nhất là nên tránh xa một chút.

Cho dù là tu sĩ, chỉ cần chưa phi thăng thì đứng trước mặt họ cũng chỉ là những con cừu non yếu ớt.

Hơn nữa, Thiên Đạo hiện tại đang điên cuồng rút lấy linh lực của bọn họ và Tu chân giới, tu vi của bọn hắn rõ ràng đã thụt lùi, hẳn là có thể tồn tại thêm một đoạn thời gian nữa. Có thể cố thêm một thời gian đã tốt hơn rất nhiều so với việc chờ phi thăng trong sợ hãi trước đây.

Vì thế hơn mười vị tu sĩ cường đại của Tu chân giới bị kinh động đến đã im lặng lên sàn, rồi lại lặng lẽ xuống sân khấu.

Bọn họ đã quen với việc kéo dài mạng tàn rồi.



Mỗi ngày cố thêm một chút, sống dai thành huyền thoại. Sao cứ phải liều chết phi thăng làm gì?

Thiên Đạo tức giận, điên cuồng giáng sét xuống nhằm ngăn cản các tu sĩ đại năng đang chạy trốn, nhưng đám lõi đời kia tuy rằng chẳng chút ý chí chiến đấu nhưng kỹ năng chạy trốn lại là hạng nhất.

Cuối cùng chỉ còn lại năm tên bạn trai cũ của Miêu Tòng Thù, tông chủ Thái Huyền Tông vì lo lắng cho con trai mà ở lại và Thiền Tông đang gõ mõ tụng kinh dưới chân núi.

Hơn chục vị cao tăng của Thiền tông bởi vì có phương pháp tu hành đa dạng sắc màu, bởi vậy tu vi của họ cũng khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Đến mức Thiên Đạo cũng không có hứng thú liếc một cái.

Cao tăng Nãi Sát: “Phân chia môn phái là chuyện không thể chấp nhận được.”

Miêu Tòng Thù: “Đơn giản là do ngươi quá gà.” Y bây giờ có chút hoảng sợ.

Cao tăng Nãi Sát: “Đó chẳng phải là phân biệt chủng tộc à?”

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, lần trước khi ở Thiên Không Thành y cũng gặp phải một trận lôi kiếp cực lớn, lúc đó y không hề hoảng sợ, sao bây giờ lại hoảng sợ như vậy?

Cao tăng Nãi Sát hỏi: “Ngươi ngồi trên mũi đao à?”

Miêu Tòng Thù: “Không. Sao lại nói vậy.”

Cao tăng Nãi Sát: “Ta thấy ngươi cứ đứng ngồi không yên.”

Miêu Tòng Thù: “Ta cảm thấy bồn chồn, tức ngực buồn nôn, mệt mỏi uể oải, trào dịch dạ dày. Nghe nói tăng và y là chung một nhà, chẳng hay ngài có thể xem bệnh cho ta không?”

“Không thể nào, đàn ông không thể có thai.” Cao tăng Nãi Sát bắt mạch cho y, sau đó nói tượng mạch không có vấn đề gì, đồng thời hỏi tỉ mỉ triệu chứng, rồi im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn lôi vân nói: “Ta đoán có thể là ngươi sắp độ kiếp rồi.”

**

Úc Phù Lê ném cái đầu bị chặt đi rồi chĩa thẳng mũi đao dài màu đen tuyền vào Lộc Tang Đồ bên dưới.

Hắn xoay người rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt Lộc Tang Đồ, trường đao tựa như u linh chém vào cổ họng gã, Lộc Tang Đồ cả kinh trước tốc độ này, chưa kịp suy nghĩ đã dùng yêu đao đầu quỷ chặn lại trường đao của Úc Phù Lê. Trường đao cắt xuyên qua thân yêu đao từ trái sang phải, rồi đột nhiên cắt đứt đầu quỷ trên cán dao, sau đó Úc Phù Lê trở tay, mũi dao đâm vào trái tim của Lộc Tang Đồ.

Khi hắn rút đao ra, máu tươi bắn tung tóe.

Lộc Tang Đồ nhanh chóng lui về phía sau, vội vàng ôm ngực cầm máu, khi muốn đứng dậy lần nữa, lại phát hiện linh lực đang trôi nhanh như máu chảy ra khỏi tim mình. Hắn vẻ mặt nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn thấy đại trận giết thần đang dần thành hình.

Úc Phù Lê chém những người xung quanh tựa như cắt bí đao, cứ từng đao từng đao chém về phía mấy tên người yêu cũ của Miêu Tòng Thù. Đáng lẽ là một đao lấy mạng, không ngờ những người này lại khá có bản lĩnh, có thể chịu được đòn thứ hai của hắn.

Sau đó nghĩ lại, nếu bọn họ không có năng lực gì thì sao có thể được Thiên Đạo chọn để gây rắc rối cho hắn chứ?

Úc Phù Lê nở nụ cười nghiền ngẫm, nhưng đòn tấn công lại đặc biệt tàn nhẫn.

Hắn cũng không mấy ác cảm với Tu chân giới đang hưởng dụng thần lực của mình, đối tượng hận thù chính vẫn là Thiên Đạo. Những người này là do Thiên Đạo tạo ra nhằm mục đích cố ý cản trở hắn, Úc Phù Lê biết, nhưng đã thành công xúi giục giết hắn.

Úc Phù Lê ném chiếc vảy ngược long tộc vừa rút ra xuống, bàn tay đầy máu giơ trường đao lên, đang lúc định chặt đầu Đăng Tê Chi lại thấy lôi vân đã tích lũy sức mạnh nãy giờ cuối cùng không kìm được tức giận mà giáng xuống.

Sấm sét dày đặc kéo theo sát trận tối cao của Thiên Đạo điên cuồng tấn công Úc Phù Lê, ngay lập tức san Thanh U Phong cao chạm tầng mây thành đất bầng.

Những tu sĩ vừa chạy ra khỏi Thanh U Phong không khỏi sợ hãi, lê chân tiếp tục chạy. Cao tăng Thiền Tông cũng dừng tụng kinh, cất bước bỏ chạy, tốc độ cực kì nhanh.

Trong khoảnh khắc sấm sét giáng xuống, Miêu Tòng Thù dưới quy tắc của Thiên Đạo lăn ra khỏi vòng bảo vệ của túi càn khôn trong tay áo Úc Phù Lê, một mình đối mặt với sức mạnh của lôi kiếp gấp trăm lần so với các tu sĩ bình thường.

Y và Úc Phù Lê song tu, lôi kiếp vốn đã cực kỳ nghiêm trọng, giờ đây lại thêm sự bổ sung từ hai phía của sát trận Thiên Đạo và thiên lôi được thiết kế đặc biệt để giết Úc Phù Lê, từng món linh khí thượng phẩm trên cơ thể đều bị hủy thành tro tàn.

Sau đó thần khí do Úc Phù Lê dùng linh cốt Phượng Hoàng và linh cốt Chu Tước đặc biệt chế tạo cho y, hai món thần khí này chồng lên nhau chống lại sấm sét, Miêu Tòng Thù thấy có thể cầm cự được liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng y còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã nghe thấy tiếng kêu ‘răng rắc’, y cứng đờ từ từ quay đầu nhìn lại thì thấy trên hai thần khí xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Miêu Tòng Thù ngẩng đầu lên, lôi kiếp to cỡ cả tòa nhà cùng vạn kiếm trong suốt màu trắng bạc đồng thời nhắm vào Úc Phù Lê bên dưới.

Nhìn qua thì hắn chỉ như một hạt bụi nhỏ bé, nhưng Miêu Tòng Thù biết, hắn mạnh hơn nhiều so với Thiên Đạo chỉ biết thùng rỗng kêu to. Trong lòng tin tưởng tuyệt đối Úc Phù Lê, mặc dù hắn là một kẻ tâm thần, tính khí thất thường nhưng hắn kiêu ngạo phóng túng, mạnh mẽ ngạo mạn, hắn là vị thần duy nhất trên thế giới này.

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm: Mình cũng là người đàn ông từng ngủ với Chủ Thần.

Quả không hổ là Chủ Thần, mọi phương diện đều rất xuất sắc!

‘Rắc _ _'

‘Uỳnh _ _’

Thần khí đột nhiên vỡ vụn thành bột phấn, sấm sét khủng bố giáng xuống, ánh sáng trắng bao trùm đất trời, như thể trời đất đang được thanh lọc, sau lôi kiếp, mọi thứ trở nên trống rỗng, mọi sinh vật đều bị xóa sổ, không còn ai còn sót lại..

Tất cả những ngọn đồi của Thái Huyền Tông trong nháy mắt đã bị san bằng hoang tàn, chỉ có Phù Vân Thành do ở khá xa, lại được các tu sĩ đồng lòng bảo vệ nên vẫn bình yên vô sự.

Cao tăng Thiền Tông cúi đầu thầm niệm: “A Di Đà Phật.”

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Sấm sét, dù ngươi có tu vi không thể tưởng được, nhưng ta vẫn mẹ nó muốn đấm ngươi một cái.

Ah~~ Tu La Tràng qua rồi.

Tôi đã cố gắng bỏ qua và giảm bớt các cảnh chiến đấu vì dù sao các bạn cũng không thích xem chúng. (Phần còn lại đều là thực sự không thể bớt được)

Phần dưới là tuyến tình cảm của Miêu Miêu và hồ ly.

Tôi muốn tạt máu chó, Miêu Miêu lẳng lơ* sắp sửa online.

*raw 骚气

Lý do Miêu Miêu có nhiều tình duyên như vậy sẽ được bàn sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.