Miêu Tòng Thù thực sự đã nấu một nồi thuốc lớn màu đen tuyền, vì nấu bằng linh lực nên nhanh đã chín, không mất nhiều thời gian.
Y bưng một bát thuốc lớn đưa tới miệng Úc Phù Lê, hỏi: “Anh thích chủ động hay là bị động?”
Úc Phù Lê cau mày, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ và chán ghét đối với nước thuốc đen nhánh. Bình thường muốn kêu hắn ăn chút đồ ăn đã khó khăn, chứ đừng nói đến uống một bát thuốc lớn hương vị kinh tởm.
“Ta trả đá lưu ảnh lại cho em, đổi lại ta không muốn uống thuốc.”
Miêu Tòng Thù không để ý: “Tùy anh xử trí.” Dù sao y vẫn còn có rất nhiều đá lưu ảnh.
Úc Phù Lê thỏa hiệp, cúi đầu uống một ngụm, vị chua ngọt mát lạnh tràn ngập vị giác hắn, linh lực bọc trong chất lỏng thẩm thấu vào linh mạch, dần dần bao phủ lên miệng vết thương, đẩy nhanh quá trình hồi phục.
Không đắng? Úc Phù Lê nhướng mày.
Miêu Tòng Thù đợi hắn uống xong một bát, sau đó lấy lại dụng cụ, rửa sạch rồi để vào không gian giới tử, phần thuốc còn lại cũng được bỏ vào không gian giới tử để cất giữ và bảo quản. Sau khi dọn dẹp lại không gian giới tử, y liền nằm xuống bên cạnh Úc Phù Lê, cũng không dám chạm vào Úc Phù Lê, dù sao vết thương trên người hắn nhìn qua thực sự quá đáng sợ.
Nhưng y vẫn muốn chạm vào hắn, vì vậy giơ tay lên đặt lên mu bàn tay của Úc Phù Lê, bàn tay đó còn to hơn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-vuong-lat-xe-roi/3572409/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.