Lộc Tang Đồ và Đăng Tê Chi cùng quay sang, Miêu Tòng Thù nói: “Ngày xưa bởi vì băng qua ngàn bụi hoa, đạp qua vạn chiếc thuyền nên ta bị suy thận rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của hai người thay đổi đôi chút, nhưng đều không giải thích. Đăng Tê Chi mở công văn ra, cúi đầu đọc, hơi mím môi, còn Lộc Tang Đồ lấy Kinh Kim Cương từ trong xe ra đưa cho y.
“Đọc hai lần để bình tĩnh lại.”
Miêu Tòng Thù: “Nó có thể chữa khỏi thận cho ta à?”
“…” Lộc Tang Đồ: “Để ngươi tu thân dưỡng tính.”
Miêu Tòng Thù hai mắt hơi sáng, tu thân dưỡng tính cũng được đó.
Vì thế y cầm lấy Kinh Kim Cương, thành kính niệm thầm, đọc một hồi cảm thấy cũng khá có hiệu quả. Bây giờ y chẳng còn ham muốn và vướng bận gì nữa, trong lòng chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ thôi.
Xe ngựa lắc lư không biết bao lâu, đột nhiên dừng lại, Miêu Tòng Thù cũng vì thế mà tỉnh giấc.
Đối mặt với hai đôi tay vươn tới, y kiên quyết từ chối, nói rằng mình có thể tự đi được. Sau khi xuống xe, phát hiện xung quanh đã bị binh lính và kỵ binh hạng nặng vây kín, Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ lần lượt để lại một đội binh và kỵ binh hạng nặng canh giữ nơi đây.
Không chỉ để đề phòng lẫn nhau, mà còn để ngăn cản Miêu Tòng Thù nửa đêm chạy trốn.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, y là loại người như vậy sao? Rõ ràng y là loại người chỉ cần bị tóm sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-vuong-lat-xe-roi/3572403/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.