Thời gian trôi thật nhanh, ngày mai các nàng phải đi rồi. Trước khi đi các nàng đã đến chỗ Thái Hậu nói rõ sự tình, dù sao Thái Hậu cũng biết chuyện này nên tất nhiên phải đồng ý giúp thôi. Vì muốn đảm bảo nên các nàng không nói cho các chàng biết, muốn dành cho họ một bất ngờ lớn khi phượng tinh thức tỉnh.
Nên trước khi đi các nàng đã chuẩn bị sẵn một bức thư cho các chàng. Còn bây giờ phải chơi cái đã, mai phải lên núi Bích Nhan rồi tu hành rồi.
- Hôm nay nên chơi cái gì đây các tỉ muội? - Y Vân vui vẻ nói, từ ngày quen Thanh và Nhiên thì nàng cũng vui vẻ hoạt bát hơn trước.
- Hay là chúng ta làm gì đó tặng cho bọn họ trước khi đi, các tỷ muội thấy thế nào? - Nhiên nghiêm túc suy nghĩ nói.
- Cũng được đó, nhưng làm gì cho họ đây! - Thanh gật đầu nhìn Nhiên nói.
Các nàng nhíu mày, mỗi người đều đang minh tư khổ tưởng.
Minh tư khổ tưởng (冥思苦想): vắt hết đầu óc, suy nghĩ cực khổ ( HanhLuin: Có cần như vậy không?)
- Làm thơ thì sao? Muội thấy Hoàng Thượng hay ngâm thơ lắm! - Thu Tâm vuốt cằm suy nghĩ mãi mới nói.
- Như vậy có hơi nhàm chán không? Tỷ thấy không thích hợp đâu! - Thanh hơi nhíu mày nói.
- Hay là làm một bàn ăn sơn hào hải vị đi, muội thấy như vậy cũng được! - Hoan Điệp cười tươi nói.
- Đường đường là Hoàng thượng và Vương gia với mấy người tướng quân với phó tướng gì đó, muội nghĩ sơn hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-vuong-gia-lanh-lung-quan-lay-hai-vuong-phi-nghich-ngom/1211636/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.