Chương trước
Chương sau
Địa cung dưới lòng đất khô ráo và râm mát nên ngũ cốc và bột mì cũng có thể bảo quản được lâu hơn. Chu Hoài Nhượng tìm được một lượng lớn lương thảo trong kho lương. Ngoài lương thực cho con người thì còn rơm rạ cho ngựa, chúng nhiều đến mức chất đống đến cả kho lương cũng không chứa nổi.

Chu Hoài Nhượng hô lên: "Đại hỉ nha, phát tài rồi!". Xây tường cao gom thóc nhiều, không xưng vương cũng chẳng sao. Từ nay về sau số thóc này sẽ thuộc về tướng sĩ Nam Tĩnh ta!

Trận này bọn họ toàn phải dựa vào lương khô để sống qua ngày nên khi thấy thóc hai mắt Chu Hoài Nhượng sáng bừng lên, chỉ ước gì có thể vào trong lăn một vòng trong đó. Cậu vui vẻ chuẩn bị nấu cho điện hạ một nồi cơm thơm ngào ngạt, đột nhiên nghe được tiếng động lạ từ phía tiền điện, hết đợt này đến đợt khác nghe như là tiếng đánh nhau vậy.

Chu Hoài Nhượng đột nhiên biến sắc, chẳng lẽ bên điện hạ có chuyện gì rồi?

Cậu không quan tâm đến những chuyện khác nữa, gấp quá nên quên bỏ nồi xuống mà cứ ôm lấy nồi sắt chạy như bay về hướng chính điện, vừa chạy vừa hô: "Điện hạ, thần hộ giá chậm trễ!"

Vừa đặt một chân vào chính điện, Chu Hoài Nhượng đã thấy một cái ghế bị chém thành hai nửa bay về phía mình. Cậu dùng động tác mà một thư sinh yếu đuối như cậu có thể lấy ra khoác lác cả đời mà đón lấy nó.

Cậu nhanh tay lẹ mắt giơ cái nồi sắt lên che mặt, chiếc ghế đâm vào đáy nồi phát ra một tiếng keng rồi rơi xuống đất.

Cậu đã luyện ra được phản ứng thần tiên này từ khi nào vậy nhỉ?

Chu Hoài Nhượng ngơ ngác đặt nồi sắt xuống, chỉ thấy thái tử điện hạ cầm bội kiếm trong tay, người đầy sát khí. Lúc nào xuất kiếm cũng đâm thẳng về chỗ yếu hại của đối phương. Dùng kiếm thôi còn chưa đủ, thái tử điện hạ còn đạp lên giường quý phi để mượn lực hung hăng tung cước vào ngực đối phương.

Mà "Kẻ địch'' đang chạy trốn khắp điện này không nghi ngờ gì nữa, chính là Tiểu vương gia Bắc Uyên.

Chu Hoài Nhượng thở phào nhẹ nhõm. Dù có ngốc đến cỡ nào thì cậu cũng có thể chắc chắn Tiểu vương gia tuyệt đối sẽ không thương tổn điện hạ của bọn họ. Chỉ là cục diện này có phải là hơi kịch liệt không?

Ngụy Chẩm Phong dù đã chuẩn bị tinh thần Triệu Miên sẽ rút kiếm, nhưng hắn không ngờ lửa giận của Triệu Miên lại mạnh mẽ đến thế, căn bản là không thể nào dập tắt trong chốc lát được.

Đánh cũng không đánh được, hắn chỉ có thể vừa né vừa nói với Triệu Miên: "Không phải đã nói là không rút kiếm rồi sao? Quân vô hí ngôn mà."

"Ngươi hỏi cái gì?" Triệu Miên tức đến mức mặt và khóe mắt đều đỏ lên, trong giọng nói pha chút tiếng thở hổn hển, trong mắt đầy vẻ tức giận vì khuất nhục: "Cô hỏi ngươi vừa hỏi gì?"

Lại một kiếm nữa đâm về phía ngực hắn, Ngụy Chẩm Phong tránh né tới phiền nên dứt khoát đứng bất động. Trưng dáng vẻ "Ngươi thích thì cứ đâm đi" ra. Vốn hắn còn cho rằng Triệu Miên sẽ dừng tay, không ngờ đối phương căn bản không có ý này, tốc độ chẳng những không giảm mà hình như còn tăng lên nữa.

... Không phải chứ, đâm thật à?

Vì không để bản thân đổ máu tại chỗ, Ngụy Chẩm Phong buộc phải né vào phút cuối. Sau đó, hắn trở tay nắm chặt bàn tay đang giữ chuôi kiếm của Triệu Miên, bất đắc dĩ nói: "Cái tật xấu hơi tí là rút kiếm của ngươi bao giờ mới bỏ đây?"

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Trước mặt ngươi thì có chết cũng không bỏ."

Ngụy Chẩm Phong nhắc nhở y: "Không ngờ ngươi lại không gọi Thẩm Bất Từ."

Mắt Triệu Miên tối sầm xuống: "Gọi Thẩm Bất Từ làm gì? Cô muốn tự tay cắt lưỡi ngươi." Triệu Miên ngoài miệng thì tàn nhẫn nhưng thật ra cổ tay bị Ngụy Chẩm Phong nắm lấy lại không thể xuất lực. Y thử tránh khỏi: "Buông tay."

Ngụy Chẩm Phong cau mày lại, thật sự nghe lời buông tay ra. Hắn buông tay bất ngờ nên Triệu Miên lao về trước theo quán tính, cũng may y kịp thời chống kiếm xuống, bỗng nhiên mượn lực xoay người.

Một kiếm này đúng lúc chĩa về phía cửa đại điện, mũi kiếm đối diện với mi tâm Chu Hoài Nhượng.

Triệu Miên: "... ?"

Chu Hoài Nhượng vô thức ngồi xổm xuống, ôm đầu run lẩy bẩy: "Điện hạ, là ta!"

Triệu Miên lấy lại tinh thần: "Ở đây không có chuyện của ngươi." Y lạnh giọng hạ lệnh: "Tránh ra."

Chu Hoài Nhượng không muốn bị miệng lưỡi của tiểu vương gia liên lụy, cong chân chạy mất: "Vi... vi thần cáo lui đi nấu cơm cho ngài!"

Sau khi Chu Hoài Nhượng rời đi, Triệu Miên không chút chần chừ rút kiếm đánh tới: "Xem kiếm!"

Hai người đánh thẳng đến tẩm cung, Ngụy Chẩm Phong ứng phó dần mệt mỏi, mắt thường cũng thấy được động tác có hơi cố sức, thậm chí vừa mất tập trung một tí đã bị Triệu Miên tung một cước trúng ngay ngực, đau đến mức hắn kêu lên thành tiếng.

Ngụy Chẩm Phong che ngực, nói: "Vì ngươi mà ba ngày nay ta vẫn chưa ăn cơm, ngươi có thể đừng đá ác đến vậy có được không?"

Triệu Miên thấy gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của thiếu niên cũng không mảy may thay đổi: "Ngươi vì cô sao? Không phải là vì con của ngươi à?''

Ngụy Chẩm Phong kinh ngạc nói: "Vậy sẽ có em bé thật hả?" Nói xong hắn còn nhìn về phía bụng dưới của Triệu Miên.

Triệu Miên tức giận, thậm chí không thèm quan tâm đến dáng vẻ của thái tử một nước, thốt ra những lời không đúng mực: "Ngụy Chẩm Phong, ngươi đang sủa cái gì đó."

Ngụy Chẩm Phong đành phải rút chủy thủ bên hông ra: "Là ngươi ép ta đó."

Dù gì thái tử điện hạ cũng là học trò của một trong tứ đại Tông sư, nếu y thật sự nghiêm túc thì tay không tấc sắc như hắn cũng khó mà đối phó, nếu cứ tiếp tục chỉ tránh không đánh thì có khi hắn sẽ thật sự chết dưới kiếm của thái tử điện hạ.

Vậy không phải là quá thiệt thòi à, dù sao ngày mười lăm tháng này cũng sắp đến rồi.

Triệu Miên thấy Ngụy Chẩm Phong lấy chủy thủ ra thì cười lạnh một tiếng, lúc ra tay không thèm cố kỵ nữa. Mà Ngụy Chẩm Phong muốn ăn cơm nên cũng định tốc chiến tốc thắng, toàn lực ứng chiến dưới tình huống không làm tổn thương đến Triệu Miên.

Hai người đánh qua đánh lại cũng không thể phân cao thấp.

Tẩm cung chỗ họ ở đã là tòa lớn nhất trong địa cung, nếu họ đoán không sai thì đây chính là tẩm cung Hoàng đế Tây Hạ tỉ mỉ chuẩn bị cho bản thân.

Trong điện rường cột chạm trổ, trên cột có khắc Kim Long uốn quanh, tận cùng bên trong là long sàng nạm vàng khảm ngọc, màn tơ màu vàng sáng bị biến thành mảnh vụn rải rác khắp long sàng trong trận đánh của hai người.

Triệu Miên phải thừa nhận rằng thân thủ của Ngụy Chẩm Phong thật sự rất nhanh, nhanh đến mức chỉ né tránh thôi y cũng phải vừa phí tâm vừa phí sức. Có thể tránh thoát là tốt lắm rồi, y không có thời gian nghĩ xem phải tránh bên nào thì mới có cơ hội đánh trả —— mà đây còn là dưới tình huống Ngụy Chẩm Phong đã chịu đói ba ngày.

Thấy chủy thủ lóe hàn quang đang vung về hướng mình, Triệu Miên mới lùi vài bước bắp chân đã đụng trúng một vật. Y không biết mình đã bị dồn ép đến đâu nhưng đã không còn lui được nữa. Lưỡi đao cách y ngày càng gần, khi nó sắp xẹt qua lồng ngực của y thì Ngụy Chẩm Phong bỗng thu tay lại. Hắn dùng một tay khác không cầm đao, nhanh tay đẩy y xuống ——

Triệu Miên ngã vào trong thứ gì đó màu vàng sáng, đập vào mắt y là hai con Kim long hí châu đang quấn quýt nhau.

Hình như cái này là nóc giường của thiên tử Tây Hạ thì phải?

Triệu Miên xốn xang.

Y... Lại bị Ngụy Chẩm Phong dồn đến long sàng?

Triệu Miên nắm chặt chuôi kiếm, vẫn còn muốn đứng dậy tái chiến nhưng lại Ngụy Chẩm Phong ức hiếp đến vui vẻ ấn xuống: "Được rồi, được rồi, đừng có nhúc nhích."

Sao Triệu Miên nghe lời cho được, y cong chân lên dùng sức thụi một gối vào bụng Ngụy Chẩm Phong: "Thả ta ra."

Ngụy Chẩm Phong hít ngược một tiếng, mày cau lại. Dường như hắn hơi tức giận, giơ cao cánh tay đang cầm chủy thủ lên với y.

Triệu Miên biết Ngụy Chẩm Phong không dám làm gì với mình nhưng vẫn nhắm mắt lại theo bản năng. Y cảm giác được lưỡi đao đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, sau đó ống tay áo của y như bị cái gì đó giật lấy. Y mở to mắt nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy ống tay áo của y đã bị chủy thủ của Ngụy Chẩm Phong đóng lên long sàng.

Triệu Miên nheo mắt lại: "Ngươi muốn chết hả?"

Ngụy Chẩm Phong xoa xoa chỗ vừa bị Triệu Miên đá, buồn bực nói: "Trước khi chết ngươi cũng phải cho ta thời gian giải thích đã chứ."

"Ngươi có gì để giải thích? Ngụy Chẩm Phong, rốt cuộc suốt ngày trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy hả?"

"Ngươi tức giận ta có thể hiểu, nhưng ngươi cũng phải đứng ở vị trí của ta để cân nhắc chứ." Ngụy Chẩm Phong ôm ý định từng chút giảng giải quá trình tâm lý của mình cho Triệu Miên hiểu: "Liên tưởng đến chuyện phụ hoàng ngươi có thể sinh con nên ta nghĩ ngươi cũng có thể sinh được, chẳng phải chuyện này rất bình thường sao?"

Triệu Miên nhìn hai nốt ruồi lệ gần trong gang tấc của đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phụ hoàng ta dùng bí dược của Vạn Hoa Mộng để sinh con, ta không dùng thì sao ta lại phải nghi ngờ? Ngươi nói xem tại sao ta phải nghi ngờ? !"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Nhưng mà ba lần đó ta đều bắn..."

Triệu Miên nghiêm nghị đánh gãy: "Ngậm miệng, ngươi còn dám nói thêm một chữ vũ nhục cô nữa, có tin mười lăm tháng này ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi hay không."

Ngụy Chẩm Phong kiên nhẫn giải thích: "Ta không có vũ nhục ngươi, ta chỉ đang tự hỏi, tại sao phụ hoàng ngươi lại muốn dùng thứ đó thôi? Vì sao ông ấy lại sinh con với Tiêu thừa tướng hết lần này đến lần khác mà không phải là với người khác? Chẳng lẽ đây là phương pháp Hoàng đế Nam Tĩnh dùng để củng cố hoàng quyền, phòng ngừa hậu cung can chính, ngoại thích thế lớn, bách quan kết đảng à?"

Triệu Miên mở to hai mắt, lần đầu Ngụy gối gió như nhìn một tên đần.

Ngụy Chẩm Phong không hề hay biết, che vết thương ngồi xuống cạnh Triệu Miên: "Ngươi là thiên tử tương lai của Nam Tĩnh, có phải ngươi cũng sẽ tôn trọng truyền thống của Nam Tĩnh mà tự sinh Thái tử như phụ hoàng ngươi không?"

Triệu Miên: "..."

Ngụy Chẩm Phong ngồi cũng không thoải mái nên dứt khoát nằm xuống, nhìn bức song long hí châu trên nóc giường, nói: "Với cả biểu hiện của ngươi trong khoảng thời gian này cũng hơi giống có thai, ngươi vẫn hay nôn khan đó."

Triệu ngủ: "... ..."

Ngụy Chẩm Phong đệm hai tay sau đầu, bật cười nói: "Nhưng nhìn ngươi phản ứng mạnh đến thế thì ta đã biết ngươi là sẽ không mang thai con của ta, là ta nghĩ nhiều."

Triệu Miên trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: "Ngụy Chẩm Phong."

"Hửm?"

"Ngươi có từng nghĩ lí do phụ hoàng sinh hạ ta cùng đệ đệ với thừa tướng, chỉ là vì... Bọn họ thích nhau không?"

Dường như Ngụy Chẩm Phong đột nhiên không hiểu tiếng người: "Hả?"

Triệu Miên chậm rãi nói: "Sinh con cùng người mình thích, có được một hoặc hai đứa trẻ cùng huyết mạch với cả hai, chuyện này khó hiểu lắm sao?"

Ngụy Chẩm Phong: "..."

Trầm mặc sẽ không biến mất, mà nó chỉ chuyển từ Triệu Miên sang Ngụy Chẩm Phong mà thôi.

Giọng Triệu Miên đầy mỉa mai: "Chắc tiểu vương gia sẽ không nghĩ Hoàng đế sinh con chỉ để kéo dài dòng dõi, có người kế tục đâu nhỉ?"

Ngụy Chẩm Phong ngẩn người, khẽ nói: "Đúng là ta nghĩ như thế."

Triệu Miên à một tiếng rồi cười lạnh, quay đầu sang nhìn bức song long hí châu cùng Ngụy Chẩm Phong: "Ngu xuẩn."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Ở hoàng cung Bắc Uyên, vị Tần phi nào sinh con cũng không có lý do nào ngoài tranh sủng, hoặc là vì vinh quang của mẫu tộc. Ta vẫn thực sự chưa thấy ai sinh con cho phụ hoàng vì thích ông cả. Phụ hoàng ta sủng hạnh các nàng, sinh con với các nàng cũng không phải vì thích, chẳng qua là cảm thấy nhiều con thì nhiều phúc, có lợi cho việc củng cố giang sơn xã tắc thôi."

Những bí mật liên quan đến hậu cung Bắc Uyên, Thiên Cơ viện cũng tra được kha khá. đấu tranh kịch liệt, những đấu tranh kịch liệt này không phải là những thứ mà một người chưa từng trải qua cung đấu như Triệu Miên có thể tưởng tượng được.

Hai năm trước, Ngụy Chẩm Phong xâm nhập vào linh châu, lúc đại phá quân địch, mẫu phi hắn đã chết bất đắc kỳ tử, nói là trọng bệnh đột phát, nhưng rốt cuộc chân tướng như thế nào thì hắn cũng không biết được.

"Cho nên, ta chưa từng nghĩ rằng thiên tử một triều cũng có thể vì thích nhau mới sinh con cho nhau như người bình thường." Ngụy Chẩm Phong áy náy nói, "Xin lỗi điện hạ, ta đã mạo phạm rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.