Chương trước
Chương sau
"Một tên nào đó không chắc chắn về sự tồn tại của mình."

Lúc Triệu Miên nôn mửa tất cả mọi người Nam Tĩnh đều cả kinh. Ngụy Chẩm Phong ở gần Triệu Miên nhất nhưng hắn quá sốc nên không biết phải làm thế nào, mất một lúc hắn mới lấy bình nước đưa sang cho Triệu Miên. Đột nhiên Chu Hoài Nhượng chạy tới hất vai hắn ra, hoảng sợ nói: "Công tử người làm sao vậy? Công tử người không sao chứ, mau uống nước đi ạ!"

Chu Hoài Nhượng cầm một gáo nước trong tay, nước trong gáo tràn ra vừa khéo hất vào mặt Ngụy Chẩm Phong.

Tiểu vương gia đang chuẩn bị nổi giận đột nhiên phát hiện ra đó là nước ấm. Hắn nhớ sau khi đoàn người dừng lại sửa chữa, Thẩm Bất Từ lập tức nấu nước rồi để sang một bên cho nguội bớt, chắc là để thái tử điện hạ có thể uống với độ ấp thích hợp.

Mặc dù ở môi trường khắc nghiệt như vậy nhưng người Đông Cung Nam Tĩnh vẫn ra sức 'nuông chiều' thái tử của mình.

Ngụy Chẩm Phong nhìn sang bình nước đã lạnh ngắt của mình, lặng lẽ rút tay lại.

Triệu Miên uống nước ấm vào cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng vơi dần. Y nhắm mắt, chân màu sẽ cau lại, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, trong lòng cảm thấy bực bội.

Y thậm chí còn không chinh phục được dạ dày của mình thì làm sao có thể tranh được thiên hạ trong tương lai đây?

Ngụy Chẩm Phong cảm nhận được áp lực xung quanh Triệu Miên, hỏi dò: "Ngươi thấy buồn nôn nên muốn nôn à?"

Khi đang khó chịu trong người Triệu Miên ghét nhất là những câu hỏi vô tri của người khác.

Đầu óc Ngụy Chẩm Phong bị làm sao vậy, chuyện rõ ràng như vậy mà cũng hỏi sao?

"Không, ta không buồn nôn." Vẻ mặt Triệu Miên bình tĩnh nói: "Ta thèm ăn dữ lắm, có thể ăn một lúc mười cái bánh lớn."

Ngay cả con lạc đà còn nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của thái tử điện hạ huống chi là Ngụy Chẩm Phong, nhưng lúc này hắn không rảnh cãi nhau với Triệu Miên nên hỏi tiếp: "Ngươi bị vậy bao lâu rồi?"

Triệu Miên tiếp tục mỉa mai đáp: "Mười tám năm, từ khi ta sinh ra đã như vậy."

Ngụy Trấn Phong sửng sốt, bối rối: "Thật hay giả vậy."

"Tất nhiên là giả rồi." Triệu Miên lạnh lùng nói: "Ngụy Chẩm Phong, ngươi cứ làm sao ấy."

Ngụy Chẩm Phong bị thuyết phục: "Người Nam Tĩnh các ngươi ai cũng thích nói kháy vậy à?"

Ngụy Chẩm Phong vốn định dỗi ngược nhưng thấy Triệu Miên đang mệt mỏi trong người nên hắn lại không đành lòng, sau một hồi băng khoăn lại chọn cách sát thương cực mạnh hơn: "Ta đã có lòng tốt quan tâm ngươi, ngươi có thể nghiêm túc chút được không ----- Công chúa điện hạ?"

Triệu Miên lập tức nắm chặt vỏ kiếm: "Làm càn!"

Ngụy Chẩm Phong đùa vui ngoài miệng xong thì nhận sai ngay, vốn không cho Triệu Miên có thời gian rút kiếm: "Lỡ lỡ lỡ."

"..." Triệu Miên ngẩng ra, cân nhắc một lúc mới buông tay.

Trong những thời điểm bất thường thì tranh cãi với Ngụy Chẩm Phong cũng không có nghĩa lý gì.

Chu Hoài Nhượng ở bên cạnh nghẹn ngào, thật sự không nín được 'phì hahaha' thành tiếng, cười đến mức lạc đà đang nhai xương rồng bên cạnh phải ngước mắt lên nhìn.

"Chắc là do công tử ăn không quen lương khô thành ra dạ dày khó chịu rồi." Chu Hoài Nhượng dùng mắt mắt 'Tiểu vương gia ngươi không được rồi à' nhìn Ngụy Chẩm Phong: "Thần nhìn ra hết cả rồi"

Triệu Miên dùng ánh mắt nhìn viên đạn nhìn Chu Hoài Nhượng một cái, Chu Hoài Nhượng lập tức im miệng.

Ngụy Chẩm Phong nghe Chu Hoài Nhượng nói xong thì suy nghĩ: "Vậy à."

Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều rồi sao?

Dù Ngụy Chẩm Phong chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy. Nữ nhân trong hoàng cung Bắc Uyên nhiều vô số, trẻ con cũng nhiều, hắn nhớ có những phi tần mang thai cũng không phát hiện ngay mà phải chừng hai ba tháng, cơ thể dần dần có những hiểu hiện không khỏe, sau đó tuyên thái y lên để khám, sau đó thái y sẽ chúc mừng phụ hoàng, nói vị nương nương nào đó có hỉ mạch rồi.

Về phần vì sao hoàng đế Nam Tĩnh lại nguyện ý lấy cơ thể cửu ngũ chí tôn của mình để sinh con thì hắn không thể hiểu được. Chẳng lẽ đó là truyền thống của hoàng thất Nam Tĩnh sao? Thiên tử sinh con với quyền thần thì càng củng cố được quyền lực?

Triệu Miên là thái tử, tất nhiên là thiên tử tương lai, y có thể không giống phụ hoàng nhưng liệu có năng lực dị thường không thể lý giải không?

Tính thử thử, từ lúc hắn lên giường với Triệu Miên đến nay cũng đã sắp hai tháng rồi.

Có khi nào, đó lại là...mà chính hắn và Triệu Miên đều không biết không?

Hắn có thể loại trừ hoàn toàn khả năng này được không?

Còn không, thì phải hỏi trực tiếp à?

Không ổn rồi, với tính tình của Triệu Miên như vậy, lỡ như đạp trúng điểm nổ của y, chắc chắn sẽ phải cãi nhau to rồi rút kiếm gọi Thẩm Bất Từ tới. Bọn họ đang ở trong sa mạc đầy rẫy nguy hiểm, xảy ra nội chiến cũng không vui vẻ gì cho cam. Hắn vẫn nên nhịn nhục, bao giờ xong việc về hỏi cho rõ ràng.

Sau khi sửa chữa xong, cả đoàn lại tiếp tục lên đường.

Thẩm Bất Từ dắt lạc đà, Chu Hoài Nhượng điều chỉnh đệm ngưới bướu lạc đà, đỡ cho Triệu Miên đi lên thì lại bị Ngụy Chẩm Phong ngăn lại.

Ngụy Chẩm Phong cướp thái tử điện hạ từ tay Chu Hoài Nhượng, nói: "Để bản vương đỡ cho."

Triệu Miên không từ chối. So với thư đồng của mình tất nhiên y sẽ thích hưởng thụ cảm giác hầu hạ từ Tiểu vương gia Bắc Uyên hơn, cách mà y và Ngụy Chẩm Phong hòa hợp với nhau sẽ phản ánh phần nào địa vị của Nam Tĩnh và Bắc Uyên --- trừ việc lên giường.

Triệu Miên cao quý giơ tay mình lên, ý là để Ngụy Chẩm Phong đỡ tay mình để mình sải bước lên ngồi ngay ngắn trên lạc đà.

Nhưng có vẻ như Ngụy Chẩm Phong không hiểu ý của y lắm nên vòng tay qua eo y, tay kia vòng qua chân sau thật sự ôm y lên lạc đà như một một công chúa.

Tuy không phải lần đầu Ngụy Chẩm Phong ôm y như vậy, nhưng lúc trước vì do ôm lên giường mà chuyện lên giường thì sao tính toán cho được. Ngụy Chẩm Phong làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi Đông Cung Nam Tĩnh y phải để ở đâu đây?

Không chờ y lên tiếng răn dạy, Ngụy Chẩm Phong đã tiến về phía trước, sau đó vô cùng nhẹ nhàng sờ bụng dưới của y hai lần.

Triệu Miên cúi đầu nhìn bụng mình xong lạnh lùng nói: "Ngươi làm gì thế?"

Họ đã bị phát hiện rồi nên Ngụy Chẩm Phong cũng không che giấu nữa.

Ở chung lâu như vậy hắn phát hiện hình như Triệu Miên không dễ bị chọc giận, lúc tức giận thật sự không nhiều lắm. Nếu có thể hình tượng hóa cơn tức giận của Triệu Miên, ví dụ như thành một con số, chọc liên tục sẽ khiến cơn tức giận của y tăng vọt, nhưng chỉ cần không vượt qua con số giới hạn thì hắn có thể hạ con số đó xuống nhỏ gấp mấy lần ngay, cứ thế giá trị cơn giận sẽ giảm xuống, thậm chí được thiết lập lại, lúc này mà đi hỏi y thì khả năng không bị rút kiếm ra cảnh cáo thì coi như vậy khá an toàn.

Ngụy Chẩm Phong đoán chừng chỉ số tức giận của Triệu Miên cũng không đến mức nhiều lắm bèn hỏi: "Dạo gần đây bụng ngươi có lớn chút nào không?"

Mấy ngày nay Triệu Miên ăn không ngon ngủ không yên, cơ thể sụt cân nhìn bằng mắt thừng còn thấy, bụng đã nhỏ nay còn nhỏ hơn sao có thể lớn cho được.

Lúc này y nhíu chặt mày hơn, hỏi: "Ngươi bị cát vàng thổi mù mắt rồi đúng không?"

Ngụy Chẩm Phong thầm nghĩ hình như tính người này càng lúc càng tệ.

Triệu Miên nói thêm một câu: "Ngươi mù vậy hèn gì thấy vũ cơ áo vàng mới hợp đứng vị trí trung tâm hơn vũ cơ áo tím tóc xoăn."

Ngụy Chẩm Phong: "..." Cái tật hiếu thắng cả đời này của thái tử bao giờ mới bỏ được đây nhỉ?

Ngày thứ tư vào sâu trong sa mạc, Võ Nguyên Thường nói với mọi người rằng nửa đoạn đường đã qua một cách êm đẹp, nửa tiếp theo mới thật sự là thử thách.

"Nơi này chính là ranh giới phân chia." Võ Nguyên Thường chỉ vào một khối hình giống như nham thạch đã phong hóa, mặt trên còn sót lại ký hiệu mà họ đã khắc trước đó: "Thuộc hạ của ta không chắc chắn về phần đường còn lại. Ngày hôm đó thuộc hạ dắt huynh đệ cố gắng đi về phía trước nhưng không thể."

Ngụy Chẩm Phong dò hỏi Triệu Miên ý kiến: "Vậy lần này chúng ta thử đi về bên trái nhé?"

Triệu Miên uể oải ỉu xìu gật gật đầu.

Tình trạng của Thái tử điện hạ càng ngày càng tệ, hôm nay đã đến mức không thể nói được trừ khi cần thiết.

Nhưng thấy y khoác tơ lụa vàng chu sa, tóc dài được quấn gọn lại. Lúc gió nổi lên, tấm lụa đỏ bay theo gió, nhìn từ xa như một mặt trời nhỏ ở sa mạc.

Còn nếu nhìn kỹ hơn nữa sẽ phát hiện ra được mặc dù cơ thể ở trạng thái không tốt nhưng vẻ ngoài của thái tử điện hạ vẫn chói lóa hơn cả mặt trời. Nhưng khi y càng uể oải thì sự chói lòa đó cũng mờ đi nhiều.

Nghĩ đến những nguy hiểm sẽ phải gặp, Ngụy Chẩm Phong có đôi phần hối hận, hắn lén thừa nhận với nhóm An Viễn Hầu: "Các ngươi nói đúng, đúng là bản vương không nên đưa điện hạ vào sa mạc này."

An Viễn Hầu hừ một tiếng, không nói gì.

Vẻ mặt Thẩm Bất Từ ngưng đọng, từ trước đến nay trong giọng nói ấy vẫn luôn bình tĩnh nay chợt lóe lên nét lo âu: "Điện hạ không cần phải chịu khổ như vậy."

"Bây giờ hối hận có ích gì nữa đâu." Chu Hoài Nhượng ở bên cạnh kỳ quái chen vào: "Dù sao Tiêu vương gia luôn cho rằng dẫn điện hạ đến di tích Hĩ tộc chơi quan trọng hơn an nguy của hắn."

Ngụy Chẩm Phong đỡ trán: "Được rồi được rồi, bản vương đáng chết."

An Viễn Hầu ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nói: "Nếu bệ hạ biết mấy ngày nay điện hạ chỉ ăn vài miếng bánh nước không biết còn đau lòng đến mức nào nữa."

"Thừa tướng sẽ rất tức giận."

Tưởng tượng đến Tiêu tướng thôi mà Chu Hoài Nhượng đứng dưới cái nắng chang chang còn phải giật mình: "Một khi thừa tướng đã giận, toàn bộ Đông Cung chúng ta khong có được một ngày nào tốt lành."

Ngụy Chẩm Phong lấy tay che mặt: "...Thôi đừng nói nữa."

"Vương gia!"

"Đừng nói gì nữa cả, bản vương biết sai rồi."

"Không không vương gia ơi ngài mau nhìn kìa!" Quý Sùng run rẩy chỉ về phía xa xa: "Đó là gì vậy?"

Một luồng gió khổng lồ xuất hiện phía đường chân trời giống như một bức tường cao chót vót được làm từ cát đang lao đến với tốc độ kinh người, càng lúc càng xoáy, càng lúc càng lớn hơn, nhưng thoáng chốc đã áp đến phía trên cồn cát.

Võ Nguyên Thường hô lên: "Là bão cát! Bão cát sắp tới ròi, chạy, chạy mau, lấy khăn trùm đầu bịt mũi miệng lại, tìm chỗ nào trốn mauuu..."

Tiếng Võ Nguyên Thường bị tiếng gió thét gào hút mất. Cơn gió điên cuồng từ mặt đất cuốn cát vàng lên cao, sỏi đá tấn công tất cả mọi thứ trên mặt đất dù đó là thực vật, lạc đà hay cả người đi đường.

Tầm nhìn của Triệu Miên chỉ còn lại cát vàng hỗn loạn, y biết nhóm Thẩm Bất Từ hẳn vẫn đang ở bên cạnh mình nhưng y đã không còn nhìn được gì nữa. Y nhớ kinh nghiệm của Võ Nguyên Thường đã nói, với những thời điểm như thế này tuyệt đối không nên hoảng sợ, càng không thể lên tiếng kêu cứu, nếu không cát vàng sẽ vào miệng.

Đáng ra y nên tìm một nơi để có thể tránh cát tránh gió, nhưng bây giờ y đã khong còn nhìn được gì nữa, cũng không thể đi trong gió mạnh.

Gió lốc ngày một điên cuồng, trong lúc nghìn cân treo sợi tsc, y cảm nhận được một cánh tay của mình đang được ai đó cầm lấy, tiếp đến là một lực mạnh mẽ kéo y bước về phía trước một cách vững vàng.

Người nọ dùng cơ thể mình để chặn một phần bão cát tạc vào người Triệu Miên, dù rằng có làm vậy cũng không tránh được bao nhiêu nhưng lại giúp cho Thái tử điện hạ lần đầu lâm vào hiểm cảnh cảm thấy an tâm không ít.

Rằng y không đơn độc một mình.

Lý Trí nói với Triệu Miên họ không thể đi quá xa trong cơn bão cát này, nhưng y lại thấy như mọi người đã đi rất lâu rất lâu, rốt cuộc, y cũng nhìn thấy đầu Chu Hoài Nhượng như bị hóa đá. Người kia đưa y trốn sâu vào trong tảng đá còn bản thân thì đứng chắn ở bên ngoài. Mặt Triệu Miên áp lên ngực người nọ, gian nan vươn tay ra chạm vào cơ bụng người nam nhân.

Cảm giác này thật quen thuộc, là Ngụy Chẩm Phong chứ không ai.

Cát vàng che cả trời, rõ ràng là giữa trưa nhưng trong không gian lại tối tăm như màn trời khi chạng vạng, gió gào thát, cát sỏi va đập vào đá, âm thanh trong tai y đầy sự hỗn loạn. Thế nhưng y lại loáng thoáng nghe được tiếng tim đập của người kia.

Không biết phải mất bao lâu tiếng gió mới dần vơi đi, bầu trời xám xịt bắt đầu biến mất, mặt trời thiêu đốt lại xuất hiện trên sa mạc một lần nữa. Mọi thứ lại bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngụy Chẩm Phong đứng thẳng người dậy, không kịp hoạt động hai tay đã cứng đờ vì giữ tư thế một lúc lâu đã cúi xuống hỏi người trong lòng ngực: "Ngươi ổn không?"

"Vẫn ổn." Giọng Triệu Miên khàn khàn: "Chúng ta ra ngoài được chưa?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Được rồi."

Hai người đỡ nau ra khỏi tảng đá, thứ họ thấy là một vùng màu vàng rộng lớn, dường như thế giới sau tảng đá giờ chỉ còn lại hai người họ.

"Không ổn." Giọng Ngụy Chẩm Phong trở nên nghiêm túc: "Hình như chúng ta tách ra khỏi những người khác rồi."

Ánh nắng chói chan, bụi vàng bay lơ lửng trong không trung, Triệu Miên híp mắt nói: "Tệ hơn chính là chúng ta bị lạc lạc đà mất rồi."

Nước, thức ăn và quần áo của họ đều bị lạc đà cõng đi mất, tiếp vẫn là tìm người, y và Ngụy Chẩm Phong chỉ có thể cầm cự ở sa mạc nhiều nhất là hai ngày.

Ngụy Chẩm Phong nói: "Chúng ta tìm xung quanh thử xem."

Theo lý thuyết thì những người khác lẽ ra phải ở rất gần. Nhưng vấn đề là dù họ có tìm cách mấy thì giữa sa mạc mênh mông này vẫn không có dấu vết nào, chỉ cần bước vài bước thôi sẽ có thể mất phương hướng ngay, không thể nào quay lại điểm xuất phát.

Những người như An Viễn Hầu hay Thẩm Bất Từ chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, cơn gió lốc đi qua họ sẽ không ngừng tìm kiếm thái tử điện hạ. Còn Chu Hoài Nhượng khi biết đã lạc y kiểu gì cũng sẽ ôm khư khư lạc đà ngồi im tại chỗ để chờ.

Vì vậy sau khi Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong bỏ nửa canh giờ tìm kiếm, thứ duy nhất họ tìm thấy chính là Chu Hoài Nhượng.

Chu Hoài Nhượng mừng suýt khóc khi nhìn thấy Triệu Miên: "Điện hạ ----"

Ngụy Chẩm Phong thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy lạc đà chất đầy đồ đạc.

Có thể sống rồi, Triệu Miên, hắn, Chu Hoài Nhượng, và cả...một tên nào đó không chắc chắn về sự tồn tại của mình.

Triệu Miên hỏi Chu Hoài Nhượng: "Ngươi có thấy những người khác không?"

Chu Hoài Nhượng rưng rưng lắc đầu: "Không có, điện hạ. Lúc bão cát tới thần vẫn ôm lấy lạc đà rồi vùi dưới cát...điện hạ, thần tưởng đâu mình chết ngạt không còn được gặp lại người rồi chứ..."

Triệu Miên nhìn túi đồ đạc chất trên lưng lạc đà, chân thành khen ngợi: "Ngươi làm tốt lắm."

"Nếu ngươi tóm được Võ Nguyên Thường thì càng tốt." Ngụy Chẩm Phong nói: "Không có hắn, không biết chúng ta có thể xác định được phương hướng hay không nữa."

Chu Hoài Nhượng nói: "Điện hạ, người có muốn phân công ra đi tìm không?"

"Không thể." Triệu Miên đáp không chút nghĩ ngợi: "Ba người chúng ta tuyệt đối không thể tách rừi. Bất kể là khi nào cũng phải ở cùng nhau."

Không biết Chu Hoài Nhượng nghĩ gì, đếm đầu ngón tay xong sau đó mặt đỏ lên: "Tuyệt đối không thể tách sao ạ?"

Triệu Miên 'ừ' một tiếng, xét đến đầu óc của Chu Hoài Nhượng dù nói cậu đưunsg xa xa theo sau lưng mình cũng có thể làm cho cậu ta lạc mất. Vì thế y lại nhấn mạnh thêm: "Ngươi dắt lạc đà đi theo chúng ta, cách ta và vương gia không được vượt quá ba nước, ngay cả ngủ cũng vậy, hiểu chưa."

"Hiểu ạ...Lỡ mà ngày mười lăm chúng ta chưa thoát ra được thì thần, thần phải làm sao đây ạ?"

Chu Hoài Nhượng nơm nớp lo sợ nói: "Lỡ như, tới lúc đó thần tự đánh ngất mình nhé?"

Triệu Miên: "......"

Ngụy Chẩm Phong: "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.