Chương trước
Chương sau
"Sao hả, thái tử điện hạ thấy bản vương tàn nhẫn quá ư?"

Ngụy Chẩm Phong xuống khỏi xe ngựa của thái tử điện hạ, gió lớn khiến cả người hắn trở nên lộn xộn. Thuộc hạ đã tìm được chỗ tạm trú qua đêm, là phía sau một tảng đá khổng lồ, bức từng đá vừa hay có thể giúp họ chặn cát vàng bay tới.

Mọi người ngồi quanh đống lửa vừa được nhóm lên. Trong lúc Vân Ủng và Hoa Tụ nướng khoai lang thì Quý Sùng lấy một ống trúc ra rồi đổ nước vào trong đó, sau thả thêm vài dược liệu đen tuyền rồi để lên lửa nấu. Chỉ chốc lát mùi thuốc đã lấn át đi mùi của khoai lang.

Hoa Tụ hỏi: "Quý đại ca sao lại uống thuốc vậy, không khỏe trong người à?"

Quý Sùng trả lời: "Ta uống trà lạnh thôi không phải thuốc đâu."

Lần đầu Hoa Tụ nghe thấy nên khá mới mẻ: "Trà lạnh?"

"Đây là phương thuốc thần y ở Nam Tĩnh kê cho ta." Quý Sùng oán hận giải thích: "Người ta nói có tác dụng thanh nhiệt, hạ hoả, dưỡng gan và bảo vệ dạ dày."

"Có hiệu quả không?" Tiểu vương gia nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Nếu có thì cho bản vương một than."

Sau khi vào sâu trong sa mạc xe ngựa đã không thể đi trên cát được nữa, Triệu Miên không thể không bỏ xe, bôi kem chống nắng, đội mũ che màn rồi cưỡi ngựa như ai.

Vậy nên tâm lý người Bắc Uyên cũng cân bằng không ít. Nhìn mà xem, dù là thái tử cành vàng lá ngọc cũng phải ăn ngủ ngoài trời. Tối nay không có xe ngựa để ngủ, thái tử điện hạ chỉ có thể lấy trời làm chỗ dựa lấy đất làm chỗ ngồi như họ thôi.

Sau đó họ trơ mắt nhìn Thẩm Bất Từ di chuyển một chiếc lều từ cổ xe chuyên dùng để chứa đồ xuống rồi dựng nó nhanh như chớp, chỉ phút chốc sau bên trong đã có sẵn sàn và bồn tắm... Ngày hôm sau, sau khi tiêu hao nhiều sức lực trong sa mạc, mặt mũi ai nấy đều uể oải, riêng chỉ có thái tử điện hạ vẫn tươi tắn xinh đẹp, làn da trắng tinh như thể chỉ cần thay y phục là đã có thể tham dự quốc yến.

Mọi người ở Bắc Uyên:...Né né xa chút.

Đoàn người tăng tốc đi về phía trước, phải hơn mười ngày sau mới đến đồn trú của Bắc Uyên trên sa mạc - Sa Mạc Xích Hải

Vượt qua trận cồn cát cuối cùng trong sa mạc đầy cát và khói. Hồ nhạn kêu vang, thêm một tiếng kèn trống vang trời, quân Bắc Quân cắm quân ở vạn dặm đã có mặt ngay trước mắt.

Đây là nơi giao nhau của Trung Nguyên và vùng ngoại ô phía Bắc, nếu cứ đi thẳng sẽ đến địa bàn của người Hồ. Bắc Uyên có năm vạn đại quân đang thường trú ở đây, phần để giữ vững phòng tuyết phía tây Trung Nguyên, phần còn lại là phòng bị hai nước Đông Nam. Nếu Đông Lăng và Nam Tĩnh có hành động với Bắc Uyên thì phía đại quân và trú quân phía tây sẽ đi thẳng đến tạo thành một góc vây, bao phủ kẻ địch từ hai phía.

Chạng vạng, trời đã lặn giữa biển cát mênh mông, lá cờ đỏ phất phới trước hàng vạn doanh trướng hệt như một tòa thành cực kỳ đồ sộ.

Nhưng dù cho có hoành tráng đến mức khiến người ta phải kinh ngạc đi chăng nữa, Triệu Miên và Chu Hoài Nhượng vẫn có chuyện phải nói, có thứ phải chọn.

Lúc hai người họ muốn nói xấu nước khác sẽ vô cùng giống nhau, đó là tránh mặt người dân đi rồi nói xấu người khác sau lưng. Vậy mà Tiểu vương gia không có sở thích này vẫn cứ đi theo phía sau lưng họ.

Triệu Miên: "Sao mà doanh trướng cho quân gì bé tí tẹo."

Chu Hoài Nhượng: "Đúng đúng đúng, còn không bằng một phần ba Nam Tĩnh của ta."

Ngụy Chẩm Phong giải thích: "Lớn nhỏ không quan trọng, chắc chắn là được."

Chu Hoài Nhượng: "Điện hạ ngài xem kìa, sao cái cung tiễn này giống như Nam Tĩnh mình chế tạo thế?"

Triệu Miên: "Thật đấy, Bắc Uyên không biết làm mũi tên chứ gì nữa."

Ngụy Chẩm Phong tiếp tục giải thích: "Chúng ta bỏ tiền ra để mua, cảm ơn."

Triệu Miên: "Ngươi xem khôi giáp của quân Uyên này, sao chống lạnh được?"

Chu Hoài Nhượng: "Bẩm điện hạ, thần cũng thấy lo."

Ngụy Chẩm Phong không giải thích nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Hai người các ngươi xong việc rồi thì ở lại đây, kiểu gì bản vương cũng phải dắt các ngươi về Thịnh Kinh xem một chuyến mới được."

Đúng là chủ nào tớ nấy, chụm đầu vào nhau một nén nhang thôi đã nói xấu cả trăm người.

"Vương gia cũng đến Thượng Kinh Nam Tĩnh rồi." Nhắc tới quốc gia của mình, triệu Miên lại càng trở nên ngạo mạn hơn: "Mắc gì phải tự rước nhục vào thân?"

"Đừng tự tin quá, coi chừng vả mặt." Ngụy Chẩm Phong nói hết sức thản nhiên: "Nam Tĩnh có rất nhiều hơn phồn hoa. Nhưng Thịnh Kinh chắc chắn không thua kém."

Đó là sự khác biệt do chính sách phát triển của hai nước. Dù rằng Thượng Kinh là thủ đô của Nam Tĩnh nhưng Nam Tĩnh có thiên thời địa lợi, trên lãnh thổ có nhiều đại thành phồn hoa, ngay cả Lạc Thành và Lâm An cũng một chín một mười với Thượng Kinh rồi.

Đối với Bắc Uyên thì Thịnh Kinh là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ. Thủ đô được xây dựng dựa trên công sức của cả quốc gia hoàn toàn dư sức để so sánh với Thượng Kinh.

Đại tướng đóng quân Bắc Uyên họ Hà, tên Khai Tế, nhìn có vẻ là một lão tướng kinh nghiệm dày dặn. Nói là 'trông có vẻ' bởi vì Hà tướng quân có mái tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhắn khiến đường nét ông trông thô ráp.

Cuối cùng Ngụy Chẩm Phong nói với Triệu Miên, Hà tướng quân quá lắm chỉ mới đầu ba mươi thôi, cũng mới ở sa mạc được hai năm.

Triệu Miên thoáng im lặng, nghĩ đến sư phụ kiêm nghĩa phụ của mình trấn giữ ở biên cương phía Bắc đã nhiều năm, tứ tông sư đứng đầu thiên hạ, Hạ đại tướng quân Hạ Trường Châu.

Năm năm trước Hạ đại tướng quân đã rời khỏi Thượng Kinh và đóng quân ở Bắc cảnh kể từ đó. Triệu Miên vẫn nhớ rõ 5 năm về trước sư phụ vẫn là một thanh niên phong thái tuấn lãng, khí phách nhiệt huyết. Dù đồng lứa với phụ hoàng và thừa tướng nhưng lại luôn ở cùng với các tiểu bối. Sư phụ là một trong số ít những người không ngại bị đệ đệ y làm phiền, phải biết rằng, ngay cả phụ hoàng và thừa tướng cũng thường 'ghét bỏ' em út của mình không thôi.

Trấn giữ biên cương đầy gian nan, năm tháng dằng dặt. Liệu sư phụ y có giống Hà Khai Tế, chưa 40 đã bạc đầu rồi hay không?

Lúc Triệu Miên nhắc chuyện này với An Viễn Hầu, lão hầu gia đã cho y một niềm an ủi lớn: "Điện hạ hãy yên tâm, bắc cảnh không phải đại mạc, mặc dù kiều kiện không sánh được như Thượng Kinh nhưng quân lương lúc nào cũng đầy đủ, tướng sĩ ăn uống không thiếu gì, giữ ấm lạnh cũng không thành vấn đề. Về phần Hạ tướng quân, mười mấy năm cũng như một ngày, Tiểu Thẩm có bạc trắng đầu thì y cũng không trắng."

Thẩm Bất Từ: "......"

Hà Khai Tế đã nhận được tin Tiểu vương gia sẽ đến Sa mạc Xích Hải từ sớm nên cố ý chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần cho vương gia.

Mấy năm nay người Hồ sống an phận, sau khi Bắc Uyên chiếm được Tây Hạ cũng không còn xảy ra chiến tranh, tướng sĩ biên cương ngày ngày sống trong vui vẻ. Hà Khai Tế sai người giết vài con dê con bò để hết lên lửa nướng, lấy chiến lợi phẩm rượu ngon mà họ đã chiếm được ở Tây Vực ra. Cuối cùng Triệu Miên cũng đã nhìn thấy được vũ cơ da đen trong truyền thuyết.

Những vũ cơ này đều là cô nương lớn lên ở đại mạc nên màu da tối hơn vài phần do với Trung Nguyên. Nước da họ ngăm đen nhưng không thô ráp, ngũ quan đậm đà rõ nét, dáng người cực kỳ uyển chuyển. Đặc biệt khiến người ta chú ý đó là cách trang điểm, lụa mỏng che mặt, kim tuyết lấp lánh, mỗi một lần họ nhảy những chiếc chuông trên cổ tay và mắt cá chân sẽ phát ra âm thanh thánh thót, giống như âm thanh của thiên đường.

Chu Hoài Nhượng tròn xoe mắt nhìn các nàng, tán thưởng: "Đẹp thật đấy, có thể gộp lại thành nhóm nữ cho ra mắt luôn."

Quý Sùng ngạc nhiên nói: "Nhóm nữ?"

Chu Hoài Nhượng: "Bắc Uyên không có à?"

"Không có. Đó là gì vậy?"

Chu Hoài Nhượng bèn giải thích nguồn gốc nhóm nữ ở Nam Tĩnh cho Quý Sùng.

Nói một cách đơn giản thì bệ hạ của họ nhàn quá không có gì làm bèn chọn vài vũ cơ tuyệt kỹ ra lập thành một nhóm để ra mắt, cuối cùng trở thành nhóm cực kỳ nổi tiếng ở Thượng Kinh, còn thu hút được không ít thân hào quý tộc vung tiền ra như rác.

"Không ai có thể từ chối nhóm nữ được." Chu Hoài Nhượng nói: "Không ai cả."

Múa xong, Ngụy Chẩm Phong không thấy Triệu Miên bình luận câu nào có nghĩa là thái tử điện hạ đã không tìm ra được bất cứ điểm chê nào nữa. Hắn biết còn hỏi cố: "Tiêu đại nhân thấy thế nào? Có phải đã thay đổi định kiến về da đen rồi không?"

Triêu Miên miễn cưỡng thừa nhận: "Quả thật nữ nhân da đen rất hấp dẫn." Cuối cùng y vẫn không quên nói thêm một câu để giữ lại tôn nghiêm: "Nhưng đàn ông da đen vẫn xấu là xấu."

Ngụy Chẩm Phong liền nói: "Vậy để hôm nào bản vương tìm cho người vài mỹ nam tử da đen nhé."

Nói xong Tiểu vương gia cau mày lại --- Mắc gì hắn lại phải cho Triệu Miên xem mỹ nam tử làm gì? Da hắn cũng có đen đâu, tại sao lại phải chứng minh da đen cũng có người đẹp chứ?

...Cái tính háo thắng chết tiệt này thật là.

Cũng may là Triệu Miên không có hứng: "Nam nhân thì miễn dùm. Nhưng thật ra vũ cơ áo tím tóc tím vừa rồi, trông không giống người thường chút nào, có thể là trung tâm của nhóm."

Ngụy Chẩm Phong không dám gật bừa: "Tiêu đại nhân quả là có mắt nhìn. Luận dáng vẻ, luận điệu múa, rõ ràng áo vàng làm tốt hơn."

Triệu Miên cãi lại: "Ngươi mù à? Tóc xoăn áo tím tốt hơn áo vàng gấp trăm lần."

Ngụy Chẩm Phong cười, không hề nhượng bộ: "Gấp trăm lần? Ngươi nói có nghĩ trước không đấy?"

Chuyện trong nhóm nữ đại mạc này ai là trung tâm đã trở thành chủ đề đến khi kết thúc bữa tiệc. Lúc mọi người giải tán, người người lần lượt về lại lều của mình để nghỉ ngơi. Đi đường mệt nhọc lại còn uống không ít rượu, nhóm người Chu Hoài Nhượng vừa dính đầu vào gối đã ngủ.

Đêm nay tướng quân đãi tiệc lớn thành ra các tướng sĩ ít nhiều cũng có phúc ăn uống no nên, còn có người hơi ngà ngà say.

Đây là thời điểm lực lượng phòng thủ của quân yếu nhất.

Hoắc Khang Thắng bị giam giữ ở chuồng ngựa hẻo lánh, hai tay xích vào hàng rào. Mấy ngày nay tra tấn hắn chỉ còn nửa cái mạng, hai má hóp lại, đôi mắt lồi ra như đại bàng, trong đêm tối nhạy bén quan sát hết mọi thứ.

Một tên lính say khướt bước đi loạng choạng về phía chuồng ngựa. Tìm được chỗ tối bèn cởi quần xả chút nước.

Hoắc Khang Thắng nghe tiếng nước chảy róc rách, chờ nó kết thúc mới lên tiếng: "Cho ông đây chút nước coi."

Tiểu binh mặc quần xong, còn hơi nghi hoặc quay người lại xem.

Hoắc Khang Thắng kiếm khóe miệng, nói giọng khàn khàn: "Không uống nước ông chết khát mất."

Ai cũng biết Hoắc Khang Thắng là manh mối để Nam Tĩnh tìm được báu vật Tây Hạ, trước khi cạy ra được từ miệng hắn thì không thể để hắn chết.

Tiểu binh lười biếng nói: "Chờ đi."

Hoắc Khang Thắng trong lòng như có lửa đốt, cố gắng chờ đợi. Hắn biết, bây giờ là thời điểm cấp bách nhất.

Không lâu sau tiểu binh cầm một cái bát vỡ tới, duỗi tay ra: "Nè."

Hoắc Khang Thắng giơ tay lên nói: "Không thấy là với không tới à?"

Tiểu binh mất kiên nhẫn 'hừ' một tiếng rồi cúi người đưa nước cho Hoắc Khang Thắng.

Ngay khi tiểu binh đến gần, ánh mắt Hoắc Khang Thắng lóe lên một cái, hắn mở mình móc xiềng xích qua cổ tiểu binh rồi dùng sức siết thật chặt.

Tiểu binh trừng lớn mắt vùng vẫy, chỉ một lát sau đã hôn mê bất tỉnh. Hoắc Khang Thắng lấy được một con dao trên người gã ta, chém đứt dây xích, tiếp theo là thay bộ khôi giáp, lấy màn đêm làm vỏ bọc rồi bỏ trốn.

Lúc quân Uyên khốn đốn nhất thì hắn đã thuận lợi thoát được khỏi doanh trướng. Nhưng hắn biết đó chỉ mới là bắt đầu, thứ còn đáng sợ hơn quân Uyên đó là khí hậu khắt nghiệt ở sa mạc.

Hoắc Khang Thắng chạy trong sa mạc rộng lớn không dám dừng lại một giây phút nào. Hắn hoàn toàn mất phương hứng, chỉ biết rằng cách xa Uyên cẩu càng xa càng tốt.

Hắn và Ngụy Chẩm Phong đã giao chiến nhiều năm nên hắn biết rất rõ tên thiếu niên có thể dùng dung mạo để mê hoặc người khác đáng sợ đến mức nào. Dù có chết khát tại sa mạc, thân xác bị kền kền gặm nhấm cũng dễ chịu hơn là bị hành hạ dưới tay Ngụy Chẩm Phong.

Hoắc Khang Thắng chạy suốt một đêm, thấy mắt trời như lửa đốt từ từ nhô lên cao, phải ra làn hơi nóng mồ hơi bắt đầu đổ trên trán. Ánh mặt trời như thiêu đốt bãi cát vàng, đôi giày rách dưới chân cũng không còn cản hơi nóng được nữa, từng bước như đi trên lửa nóng.

Nước mà gã lính lấy hắn đã uống hết từ lâu, bây giờ miệng khô bỏng rát, hắn cảm thấy sự tỉnh táo của mình đang giảm dần theo sự mất nước. Hắn như sắp quên bản thân là ai, tại sao lại lạc vào sa mạc này, trong đầu chỉ còn một chữ --- nước.

Một chút lý trí cuối cùng của hắn nói rằng, quân Uyên cũng cần uống nước nên đại doanh của họ sẽ không cách ốc đảo quá xa, chỉ cần hắn kiên trì tìm ốc đảo thì sẽ có hi vọng sống sót.

Hoắc Khang Thắng đoán không hề sai, để tiện cho việc dùng nước nên chỗ trú của quân Uyên cách ốc đảo khoảng một canh giờ, mà điều kiện tiên quyết là phải biết rõ địa hình nơi đây. Hắn lang thang mất phương hướng trong sa mạc chừng một ngày một đêm, màu xanh trước mắt như tượng trưng cho sức sống mãnh liệt vô hạn.

Nước gợn sóng, cỏ cây xanh tốt, vài con tuất mã còn đang thong thả uống nước ở bờ sông.

--Nước!

Hoắc Khang Thắng không còn nghĩ đến chuyện tại sao những con tuấn mã này lại ở bờ sông nữa, hắn điên cuồng lao về phía nguồn nước, đến mức bị rơi cả giày cũng không quan tâm.

Nước......!

Hắn cứ lảo đảo cả một đường như vậy, cứ té ngã xuống đất lại lập tức đứng dậy tiếp tục chạy. Màu xanh lục kia cách hắn càng ngày càng gần, gương mặt hắn nở nụ cười si mê, mãi đến khi thấy rõ người ngồi trên tuấn mã.

Quý sùng giơ tay lên chào đón tiếp hắn từ xa: "Hoắc thủ lĩnh, ngươi để vương gia ta chờ lâu quá đấy."

Nghe thấy hai chữ 'vương gia' thì mọi mơ màng của Hoắc Khang Thắng lập tức tan biến. Hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mơ rồi nhớ lại thân phận của mình, nhịn đau xoay người lại, chạy ngược phía ốc đảo.

Quý Sùng bình tĩnh, quất roi: "Đuổi theo!"

Một người kiệt sức, đói khát không thể chạy nhanh hơn ngựa chiến trước khi uống rượu thoải mái. Hoắc Khang Thắng vừa chạy vừa quay đầu lại, nhìn thấy Quý Sùng sắp đuổi kịp mình, nỗi tuyệt vọng từng chút một bao trùm lấy hắn, hắn căn bản không thể thoát ra được.

Kết thúc là...như thế này sao.

Vậy thay vì chạy trốn chi bằng liều chết với đám quân Uyên các ngươi!

Tâm Hoắc Khang Thắng như tro tàn, hắn bước chậm rồi cuối cùng dừng lại. Hắn riêng cổ lau mặt, rút con dao găm cướp được từ tên lính, đột nhiên xoay người rồi thét lên khản giọng: "Uyên cẩu.'' phóng thẳng về phía Quý Sùng: "Uyên cẩu, giao mạng ra đây!"

Hắn kiểu gì cũng chết, phải ôm thêm càng nhiều Uyên cẩu chết theo càng tốt.

Quý Sùng ghìm ngựa dừng lại, hừ lạnh một tiếng "Không biết tự lượng sức mình". Hắn lấy một mũi tên từ phía sau lưng, đang định giương cung lên thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, đôi mắt nhìn về phía xa xa.

Họ chỉ kịp nhìn thấy hàng chục bóng người đang cưỡng ngựa lao về phía trước nhanh như bay. Người đứng đầu hô to: "Hoắc đại ca, chúng ta tới cứu ngươi đây!"

Hoắc Khang Thắng sửng sốt một lúc, trong đôi mắt xám kia lại lần nữa dấy lên tia hi vọng.

Thanh âm này, là huynh đệ Hoàng Thành Tư! Các huynh đệ tới cứu hắn!

Người tới cưỡi ngựa cực nhanh, trong chớp mắt liền đến trước mặt Hoắc Khang Thắng. Dường như Quý Sùng vô cùng phòng bị những người này nên không tùy tiện tấn công mà chỉ dừng lại cảnh giác quan sát.

Người dẫn đầu cưỡi nhựa đưa tay về phía Hoắc Khang Thắng: "Hoắc đại ca, mau lên đây!"

Trong thời gian quá ngắn mà Hoắc Khang Thắng đã phải trải qua niềm vui nỗi buồn quá lớn nên hắn không thể nghĩ được chuyện gì kì lạ bên trong. Hắn không chần chờ nắm lấy tay nam nhân, mượn lực leo lên ngựa rồi cưỡi cùng người nam nhân đó.

Người nọ lập tức quay đầu ngựa: "Người đã được cứu, rút!"

Mắt thấy Hoắc Khang Thắng sắp bị mang đi, nhóm Quý Sùng không hề có hành động gì, vó ngựa cứ thế đánh trên xa mạc rồi từ từ nhìn họ khuất trong hoàng hôn.

Hoắc Khang Thắng ngồi phía sau người nọ, vẫn cứ quay đầu nhìn chằm chằm Uyên cẩu. Xác nhận đám người đó không đuổi kịp thì lúc này hắn mới thả lỏng được, cơn khát nước khốn khổ ập đến, hắn bèn nóng lòng nói: "Nước, mau cho ta nước!"

Bên cạnh vang lên một giọng nói: "Hoắc đại ca, ta có nước ở đây, ngươi bắt lấy!"

Hoắc Khang Thắng mừng như điên vươn tay ra. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo đó, vẻ mặt hắn lại cứng đờ lại.

Tại sao lại có giọng nữ? Hoàng Thành Tư không thể nào có nữ nhân được.

Bởi vì khát nước nên Hoắc Khang Thắng gần như không nói nên lời: "Các ngươi..."

Ngươi nam nhân ngồi phía trước hắn quay đầu lại, mỉm cười với hắn.

Hoắc Khang Thắng hoảng sợ trợn tròn mắt.

Hắn nhận ra người này vì gương mặt giống hệt như Quý Sùng, là tay sai của Ngụy Chẩm Phong.

Cho nên, người đến không phải là Hoàng Thành Tư mà là...là, Uyên cẩu!

Mọi người cười phá lên, tiếng cười hoang dã của người nam nhân này hòa lẫn với giọng chói tai của nữ nhân vây lất hắn một cách cuồng vọng.

Niềm hy vọng vừa dấy lên lại bất ngờ bị dập tắt, Hoắc Khang Thắng muốn chạy trốn nhưng trên người đã không còn chút sức lực nào, chỉ có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ấm nước trên tay.

Hắn muốn uống nước...cho hắn uống miếng nước với...

Lồng ngực chợt đau nhức, Hoắc Khang Thắng mất đi trọng tâm đổ ầm xuống, cát vàng văng vào xoang mũi và miệng, tiếng vó ngựa hỗn loạn quanh quẫn bên tai.

"Vương gia của chúng ta đã nói, nếu ngươi muốn chạy thì cho ngươi ba cơ hội." Nữ nhân xinh đẹp trên lưng ngựa cười, nhìn hắn giống như nhìn một món đồ chơi: "Ngươi còn một cơ hội nữa, Hoắc Khang Thắng, lần tới đừng bị tỷ muội bọn ta bắt được."

Một giọng nam cười hì hì chỉnh lại cho cô: "Phải là nhóm 'huynh đệ tỷ muội' chứ."

Hoắc Khang Thắng úp mặt xuống cát nghe tiếng vó ngựa xa dần, cả người chỉ còn cử động được hai ngón tay.

Dao, cũng bị cầm đi mất rồi. Bây giờ đến việc tự kết liễu bản thân hắn còn không làm được, đầu óc lại tỉnh táo đến lạ kỳ.

Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã biết được kết cục của bản thân.

Giết người không quên diệt cả tâm, đó là cách thường dùng của Ngụy cẩu.

Ha ha ha ha ha ——

Ngụy Cẩu...Ngụy, Chẩm, Phong! Ngụy Chẩm Phong làm hắn mất đi Tây Hạ!

Đột nhiên tay Hoắc Khang Thắng xiết chặt, nắm lấy nắm cát vàng.

Hắn có hóa thành lệ quỷ cũng phải ăn cho bằng được thịt Ngụy Chẩm Phong, phải uống cho được máu Ngụy Chẩm Phong!

Không biết đã bao lâu trôi qua, hắn cảm thấy cơn nóng trên người mình biến mất rồi dần cảm thấy lạnh, đúng là lạnh chết đi được. Hắn mơ hồ nhớ mình đã ngồi dậy, nhưng lại giống như đã bị vùi dưới lớp cát, duy trì tư thế lúc Uyên cẩu vừa đi.

Trong đầu dần bắt đầu lộn xộn không tả, thoáng chốc lại mơ, chốc lại ở hiện thực.

Hắn nghĩ tới Cố thái phó Cố Như Chương.

May là hắn không tiết lộ vị trí của báu vật Tây Hạ, hắn vẫn còn mặt mũi gặp Cố thái phó.

Cố thái phó...... Thuộc hạ tới bồi ngươi.

Nước

Hắn thấy có ai đó chạm vào vai mình, tiếp theo là một gương mặt dưới ánh trăng, bóng người mơ hồ đứng cạnh.

Miệng Hoắc Khang Thắng không ngừng mấp máy, thầm đọc một chữ: "Nước..."

Bóng dáng trắng thuần đó, đến tóc cũng trắng, nhưng gương mặt không hề già đi, trông không quá ba mươi tuổi.

Nhẹ nhàng và tao nhã là thế, mái tóc bạc đầy đầu, trông y như một trích tiên hạ phàm.

Hoắc Khang Thắng khó tin mình còn có thể nói được, càng không tin vào mắt mình: "...Cố thái phó?"

Cố Như Chương' cúi xuống nhìn hắn, mặt mày dịu dàng nói: "Hoắc đại nhân chịu khổ rồi."

Hoắc Khang Thắng hoảng hốt.

'Cố Như Chương' cười hỏi: "Sao Hoắc đại nhân nhìn bản quan? Có phải Hoắc đại nhân khát lắm không?"

Nghe được chữ khát, Hoắc Khang Thắng như bừng tỉnh.

Hóa ra hắn đã khát chết. Chỉ có chết hắn mới có thể gặp lại được Cố thái phó.

Mặt Hoắc Khang Thắng giờ đây đã đầy râu, hắn rơi lệ nói: "Vâng...thuộc hạ khát quá."

Hắn không sợ khát, không sợ đau cũng không sợ chết. Hắn sợ bản thân mình rơi vào sự tuyệt vòng hết lần này đến lần khác như vậy, sống sờ sờ mà tra tấn hắn phát điên.

"Sẽ sớm giải thoát thôi, Hoắc đại nhân." 'Cố Như Chương' trấn an hắn:"Những gì bản quan nói với ngươi liệu ngươi còn nhớ chứ?"

Hoắc Khang Thắng run giọng nói: "Thuộc hạ...... Nhớ rõ."

"Vậy nói ta nghe nào?" 'Cố Như Chương' khích lệ: "Ngươi nói đúng ta sẽ cho ngươi nước."

Giọng nói của Hoắc Khang Thắng yếu ớt nhưng cũng đủ để người xung quanh nghe rõ: "Dưới tháp cao, ở nơi tối tăm nhất. Trưa khi khói báo động bốc lên, lúc, lúc chư hầu tranh chấp không ngừng..."

Cố Như Chương' cười nhẹ, cầm túi nước vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Ngoan lắm."

Nụ cười này thật đẹp, nhưng ở trên mặt Cố Như Chương lại không hợp lắm.

Cố thái phó...liệu có cười như vậy không?

Nụ cười của Cố thái phó luôn khiến người ta cảm thấy như đắm mình trong gió xuân, còn người trước mặt lại là sự trào phúng, hệt như trong trận đại chiến ở Linh Châu năm đó, lúc Ngụy Chẩm Phong giẫm lên núi xác của đồng đội hắn và biển máu rồi bước lên cổng thành, khóe miệng cười nhạo rồi thốt ra chữ 'ngu ngốc'

Hoắc Khang Thắng ý thức được điều gì đó, đồng tử đột nhiên giãn ra, tim đập kịch liệt: "Ngụy..."

Dù hắn muốn gọi là 'Ngụy cẩu' hay gọi là 'Ngụy Chẩm Phong' thì hắn cũng đã chìm vào bóng tối vô tận.

Thiếu niên xé bỏ mặt nạ da người, lộ ra gương mặt trẻ tuổi khác hoàn toàn với Cố Như Chương, trước mắt là cặp nốt ruồi lệ chí cử động theo cái nheo mắt của hắn: "Chết rồi à?"

Vân Ủng bước lên xem mũi Hoắc Khang Thắng: "Còn chút hơi tàn. Vương gia muốn cứu không?"

"Cứu chứ." Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Bản vương còn muốn xem lúc hắn tỉnh dậy biết chuyện mình đã làm lộ bí mật thì phản ứng thế nào."

Ngụy Chẩm Phong đưa mặt nạ da người cho Vân Ủng, đang tính tháo tóc bạc thì chợt nhận ra cảnh tượng quen thuộc.

Hắn quay người, chỉ thấy cồn cát cách đó không xa, Triệu Miên cưỡi con ngựa trắng, lặng lẽ nhìn hắn.

Thẩm Bất Từ mặt không cảm xúc đi theo cạnh Triệu Miên.

Chàng trai trẻ vừa kiêu ngạo vừa rồi đột nhiên trở nên bối rối.

Kế hoạch trêu chọc và bắt ép Hoắc Khang Thắng của hắn vẫn chưa báo cho Triệu Miên, sao Triệu Miên lại ở đây.

Triệu Miên nhìn được bao nhiêu rồi? Chắc cũng không nhiều lắm, nếu không hắn đã phát hiện ra từ lâu. Nhưng với tài trí của Triệu Miên, dù chỉ nghe được một hai câu cũng đã có thể đoán ra toàn bộ câu chuyện.

Ngụy Chẩm Phong lấy lại bình tĩnh, lộ ra một nụ cười coi thường: "Làm gì mà ngươi nhìn ta dữ vậy. Sao hả, thái tử điện hạ thấy bản vương tàn nhẫn quá hay sao?"

Khi nhìn một người từ nhiều góc độ khác nhau sẽ thấy những chuyện khác biệt một trời một vực,

Đối với Tây Hạ, Hoắc Khang Thắng chính là một vị anh hùng hào kiệt cống hiến hết sức cho đất nước mình.

Nhưng với Bắc Uyên thì Hoắc Khang Thắng đã giết chết vô số nhân dân, là con kiến hèn mọn bị người ta đùa bỡn cũng không đủ.

Còn trong mắt người Nam Tĩnh, Hoắc Khang Thắng là gian là hùng, còn y thì khỏi hỏi cũng biết.

Trong khi chờ đợi câu trả lời của Triệu Miên, đột nhiên Ngụy Chẩm Phong nhận ra sao tự dưng mình thấy lo lắng quá.

Thật kỳ lạ, từ trước đến nay hắn đều làm theo ý mình, để đạt được mục đích còn không từ thủ đoạn, từ bao giờ mà hắn lại để ý đến ánh mắt người khác như thế.

Một lát sau, Triệu Miên mới nói: "Không phải."

Ngụy Chẩm Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cô chỉ cảm thấy mái tóc trắng của vương gia hay ho làm sao." Triệu Miên khen thật tình: "Còn hơn cả Cố Như Chương nữa."

Mái tóc bạc và ánh trăng xõa tung trên bờ vai thiếu niên trông phiêu dật xuất trần trong không khí vắng vẻ đến khó tả.

Đó là thứ nếu tóc Ngụy Chẩm Phong màu đen sẽ không thể cảm nhận được.

Chẳng trách rất nhiều nhân vật chính trong tiểu thuyết đều có mái tóc trắng và rất đẹp trai.

Ngụy Chẩm Phong hơi giật mình, đang định cởi mái tóc trắng ra thì dừng lại: "Ồ..." Dưới ánh trăng, hắn chậm rãi cười: "Vậy ta cho ngươi xem thêm chút nữa nhé"

Triệu Miên luôn ghi nhớ chân lý rằng nếu khi không mà tỏ ra ân cần thì chắc chắn chẳng tốt lành gì, bèn đáp: "Đẹp thì đẹp đấy, nhưng cho nhìn nhiều thì ta cũng không muốn lên giường với ngươi đâu."

Mặt Ngụy Chẩm Phong sượng lại, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Lần này ta không nghĩ đến chuyện lên giường thật mà, ngươi tin ta đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.