Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Thư  | Beta: Phương June

***

Vạn Hoa Mộng là kẻ điên 

Triệu Miên xác định rõ phương hướng giải quyết, sứ thần ba nước Nam Tĩnh, Đông Lăng và Bắc Uyên đã tiến hành đàm phán trong nhiều ngày, kết quả là ba nước có thể cùng ký một hiệp ước đa phương công khai hoặc một hiệp ước bí mật giữa các bên.

Đông Lăng sẽ bồi thường, trao trả lại người và xin lỗi. Bắc Uyên thì sẽ giao ra tín vật của Cố Như Chương, về sau này, các hoạt động tìm kiếm những báu vật bị thất lạc của Tây Hạ sẽ do Nam Tĩnh làm chủ.

Tới tận lúc này, sóng gió do Song cổ đực cái gây ra mới kết thúc. Nhìn qua thì đúng là Nam Tĩnh là bên có lợi nhất trong chuyện này, nhưng Triệu Miên hiểu rõ, y cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.

Được hai người cha nuôi dạy từ bé, Triệu Miên luôn nghĩ rằng mình với Thái Tử Phi tương lai sẽ bên sau trọn đời trọn kiếp, thế nhưng, Thái Tử Phi còn chưa kịp xuất hiện thì giấc mơ của y đã bị Vạn Hoa Mộng và Ngụy Chẩm Phong dập tắt.

Vào ngày thứ hai sau khi hiệp ước được ký kết, đúng như cam kết, Ngụy Chẩm Phong giao ra tín vật của Cố Như Chương – Dấu của Thái phó đứng đầu Tây Hạ.

Trong những năm cuối, Cố Như Chương là người cầm quyền ở Tây Hạ, mọi sắc lệnh và quân lệnh do triều đình ban hành đều có dấu của phủ Thái phó, thậm chí binh lính còn không nghe theo dấu ngọc của hoàng thượng mà chỉ nghe theo ba chữ "Cố Như Chương".

Sau khi Tây Hạ sụp đổ, con dấu đó biến mất cùng với Cố Như Chương. Có tin đồn rằng, ai có thể tìm thấy con dấu thì có thể nhân danh Cố Như Chương, triệu tập binh sĩ của Tây Hạ cũ để đồng lòng đứng lên "phản Uyên phục Hạ".

Triệu Miên không ngờ được rằng Ngụy Chẩm Phong lại chơi lớn tới vậy. Y ngắm nghía con dấu to bằng lòng bàn tay, được khắc bằng vàng, bằng ngọc, nghĩ đến việc con dấu này đã từng chứng kiến một quốc gia tàn lụi trong tay Cố Như Chương, trước mắt y như hiện ra hình ảnh một chàng trai với mái tóc trắng và khuôn mặt hiền lành, mặc bộ quan phục màu tím của Tây Hạ, đang "múa bút thành văn" dưới ánh đèn mờ.

Triệu Miên ngẩng đầu lên, nhìn Ngụy Chẩm Phong: "Cái này mà ngươi cũng đưa ta à?"

Ngụy Chẩm Phong không đồng tình: "Tây Hạ đã sụp đổ từ lâu rồi, nếu mà chỉ nhờ một còn dấu của Thái phó mà có thể khôi phục lại thì mười mấy năm qua của Bắc Uyên chẳng là gì cả. Người không ở đây thì tín vật cũng chỉ là giấy vụn thôi: "phản Uyên phục Hạ" ư, chỉ có kẻ ngu mới tin vào điều này thôi."

Triệu Miên thản nhiên nói: "Ồ, vậy ngươi thừa nhận là ngươi đưa Cô tờ giấy bỏ đi à?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thứ này trên tay người khác thì là đồ bỏ đi, nhưng nếu ở trong tay Điện hạ thì khác, chắc chắn sẽ hữu dụng."

Tuy biết rằng Ngụy Chấn Phong chỉ chọn nói những lời mình muốn nghe nhưng sắc mặt Triệu Miên vẫn dịu đi đôi chút.

Ghét thật, biết rõ là mật ngọt chết ruồi nhưng chỉ cần được khen là y đã thấy thích rồi.

Triệu Miên ra lệnh cho Thẩm Bất Từ cất kỹ con dấu. Cùng lúc, Bạch Du bước vào, bẩm báo: "Thưa Điện hạ, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành bất kỳ lúc nào."

Triệu Miên gật đầu, nói: "Đi thôi." Y quay đầu về phía Ngụy Chẩm Phong, hỏi: "Người có muốn đi cùng với ta không?"

"Đi chứ." Ngụy Chẩm Phong nói: "Trò hay thì ta bỏ lỡ sao được."

Theo hiệp ước, lẽ ra Đông Lăng phải áp giải Vạn Hoa Mộng tới sứ quán Nam Tĩnh tại Đông Lăng, sau đó, phía Nam Tĩnh sẽ áp giải Vạn Hoa Mộng về nước mình. Nhưng Vạn Hoa Mộng là một người lắm mưu nhiều kế, tuy võ công không tốt nhưng thủ đoạn âm thầm hạ độc của gã thì quả là rất cao tay, không ai sánh bằng. Vì coi thường đối phương, Triệu Miên đã bị trúng kế hai lần, và lần này, trừ khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không y sẽ không bao giờ tới gần Vạn Hoa Mộng, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vì vậy, trước khi cao thủ của viện Thiên Cơ phái thêm tới, Vạn Hoa Mộng đã bị giam lỏng ở trong núi Nam Cung, Đông Lăng chịu trách nhiệm canh giữ và Triệu Miên có quyền tới thẩm vấn gã bất cứ lúc nào.

Đây là lần thứ hai hội Triệu Miên tới núi Nam Cung. Lần này vào ban ngày, cảm giác hùng vĩ nhưng đáng sợ của dãy núi Nam Cung đã biến mất, mà thay vào đó là cảnh tuyết rơi khiến không gian trở nên rộng lớn hơn.

Thật ra, cảnh vẫn vậy thôi, điều thay đổi ở đây chính là tâm trạng của người đến thăm.

Lão thái giám tên là Phúc An đã đợi họ từ lầu, nghe nói hắn là người ở bên hầu hạ Lục Vọng: "Mời Tiêu đại nhân và tiểu vương gia đi theo lão nô."

Hội Triệu Miện theo Phúc An đi vòng quanh, đi qua những mật đạo đan xen nhau, tới một sảnh trống. Khi Triệu Miên đang tự hỏi sao trên bản đồ núi Nam Cung mà Bạch Du vẽ lại không có cung điện này, Ngụy Chẩm Phong lên tiếng: "Chắc hắn giờ chúng ta đang đứng ở ngay dưới đài Vọng Nguyệt của điện chính."

Phúc An ngạc nhiên nói: "Thị lực và trí nhớ của tiểu vương gia tốt thật đó."

Trong lần đầu đến đây, Triệu Miên đã không biết rằng dưới đài Vọng Nguyệt lại có một không gian rộng lớn đến như vậy. Y chỉ nhớ ngày hôm đó, mình và Ngụy Chẩm Phong bị nhốt trong rừng trúc... Y cũng không biết có bao nhiêu cơ quan ẩn giấu trong dãy núi Nam Cung này.

Nằm ở chính giữa cung điện dưới lòng đất giống hệt như đài Vọng Nguyệt này là một lồng chim khổng lồ và tráng lệ, bao quanh lồng chim là dòng nước đen kịt, mà để tới được lồng chim thì chỉ có duy nhất một con đường chỉ đủ cho hai người đi qua.

Phúc An nói với Triệu Miên rằng, từng sợi vàng trên lồng chim này đều được tôi luyện từ các loại độc dược, dù có là cao thủ thì khi bị nhốt trong lồng, tuy không chết cơ thể sẽ trở nên yếu ớt như là một người tàn phế.

Ngoài ra, dòng nước đen xung quanh cũng rất độc. Theo như lời Ngụy Chẩm Phong, nếu như không cẩn thận mà ngã xuống dòng nước này thì chắc chắn là sẽ đi gặp tổ tiên ngay lập tức.

Phúc An cũng nói thêm, chiếc lồng này là món quà Vạn Hoa Mộng định tặng cho Thái Hậu nhân dịp sinh nhật bốn mươi tuổi của người kia.

Vạn Hoa Mộng bị giam trong chính chiếc lồng vàng do chính tay mình chế tạo.

Còn Lục Vọng thì từ bỏ sư đệ duy nhất của mình.

Vạn Hoa Mộng ngồi ở ngay giữa lồng chim, xiềng xích cuốn chặt tay chân, hai tay gã ôm lấy đầu gối, vùi đầu trên đầu gối, thở nhẹ như là đang ngủ. Gã vẫn mặc bộ đồ trắng nhuốm đầy máu, vết thương chưa kịp lành thì đã mất máu quá nhiều, trông hắn suy nhược như người sắp chết, xanh xao như thể bị rút sạch không còn một giọt máu.

Có vẻ như đây mới là hình dáng thật của Vạn Hoa Mộng. Trước kia, gã như vẫn trong giai đoạn trưởng thành, chiều cao và diện mạo không hề thay đổi theo tuổi tác khiến gã mãi mãi thấp bé và gầy yếu.

Phúc An cẩn thận tới gần lồng chim, gọi: "Quốc sư?"

Vành tai Vạn Hoa Mộng hơi động đậy.

"Có người tới thăm ngài."

Vạn Hoa Mộng chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt gã lờ đờ, một lúc sau, khi nhìn thấy rõ người đến là Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong, gã mới cười, nói: "À, là các ngươi."

Triệu Miên ngẩng đầu nhìn cái lồng cao tới mức không thấy đỉnh, bình tĩnh nói: "Thế mà sư huynh ngươi cũng sẵn sàng nhốt ngươi ở nơi thế này."

"Người thì biết cái gì?" Vạn Hoa Mộng lại cúi đầu, mặt áp lên đầu gối, đối mặt với Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong: "A Mộng vốn muốn chết, có thể tạm thời xử lý điều khiến sư huynh phiền muộn bằng cái chết của A Mộng thì có gì mà không đáng."

Triệu Miên sửng sốt.

Vốn muốn chết? Vạn Hoa Mộng nói là trong người mình có cổ độc, hay là muốn ám chỉ điều gì khác?

Ngụy Chẩm Phong cười, lên tiếng: "Ta cũng thấy ngươi không sợ chết. Sao, muốn xuống lỗ sớm để chơi với ai à?"

Đột nhiên, Vạn Hoa Mộng hoảng hốt, theo bản năng, gã nắm lấy cổ tay, khiến tiếng xích sắt va chạm nặng nề vang lên.

"Thật ra, không hẳn là người không còn đường sống." Ngụy Chẩm Phong giả vờ nghiêm túc, nói: "Chỉ cần trước ngày 15 tháng Mười một, ngươi tìm được tình lang trúng cổ với mình..."

"Không phải tình lang..." Vạn Hoa Mộng nói nhỏ, rồi đột nhiên như bị kích thích mà lớn tiếng nói: "Không phải tình lang."

Ngụy Chẩm Phong cười nhạo gã: "Được, được, không phải là tình lang. Vậy mối quan hệ của các người là gì, bạn giường à?"

Vạn Hoa Mộng bị hỏi khó, vẻ hoang mang thể hiện rõ trên mặt: "A Mộng gặp người đó ở hôn lễ, A Mộng thích hắn nhưng hắn lại không thích A Mộng, nhưng hắn lại lên giường cùng A Mộng, đây là mối quan hệ như nào, các ngươi có biết không?"

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Hắn đồng ý lên giường với ngươi chỉ vì ngươi hạ cổ hắn mà thôi."

"Đấy là vì sư huynh đã nói với ta, cuộc đời này rất ngắn ngủi, nếu đã gặp được người mình thích thì phải giành về cho bằng được." Vạn Hoa Mộng rầu rĩ, như một đứa trẻ buồn vì không có được món đồ chơi mình mong muốn: "Thế nhưng người đó quá khó giành, hắn không muốn rời khỏi Tây Hạ, ta phải làm phiền hắn rất lâu thì hắn mới miễn cưỡng đồng ý gặp tháng mỗi tháng một lần. Hắn thích trúc, thích vẽ tranh, vậy nên ta đã trồng cho hắn một rừng trúc, mua cho hắn rất nhiều bút..."

Nói đến đây, trong mắt Vạn Hoa Mộng lóe lên một tia sáng, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó lại mờ mịt.

"Nhưng hắn chưa từng vẽ ta, bút ta mua cho hắn, hắn cũng chưa từng đụng đến."

"Sau này, không biết Bắc Uyên đã làm gì mà khiến hắn không có thời gian để gặp ta. Hắn muốn ta đưa cho hắn thuốc giải, muốn ta buông tha cho hắn." Khóe miệng Vạn Hoa Mộng nâng lên, không biết là khóc hay cười: "... Hắn muốn ta buông tha hắn."

Triệu Miên hỏi: "Ngươi đưa hắn thuốc giải sao?"

Nếu như không có thuốc giải thì Cố Như Chương không thể sống tới tận bây giờ.

Vạn Hoa Mộng lắc đầu nói: "Sư huynh bảo ta rằng, Tây Hạ sẽ lụi tàn, không ai có thể thay đổi kết cục này được, hắn chỉ là một con chim nhỏ vùng vẫy giữa đại dương rộng lớn, rồi cũng sẽ có một ngày chú chim này sẽ bị nước biển nhấn chìm mà thôi. Ta không đồng ý đưa thuốc giải cho hắn, ta cầu xin hắn ở lại bên ta. Ta nói rằng ta sẽ chết ngay lập tức, ta muốn ở cạnh bên hắn, vì vậy ta cầu xin hắn, nhất quyết cầu xin hắn... Ta bảo với hắn rằng nếu không có thuốc giải thì hắn cũng sẽ chết, chỉ có ở bên ta, ở Đông Lăng thì hắn mới có thể tiếp tục sống- nhưng hắn vẫn chọn lựa rời xa ta."

Vạn Hoa Mộng đứng trong lồng chim, vừa khóc vừa cười, nước mắt vương khắp khuôn mặt, như là kẻ điên.

Hoặc có thể nói rằng, Vạn Hoa Mộng đúng là một tên điên chính hiệu.

"Sau đó ta lại nghĩ, để hắn chết cũng tốt." Bỗng nhiên, biểu cảm trên mặt Vạn Hoa Mộng biến mất, thay vào đó, gã lạnh lùng cười: "Dù sao thì hắn cũng không thích A Mộng, vậy để hắn chết đi. Ta sẽ đi tìm người khác để chơi cùng, sư huynh nuông chiều ta như vậy, ta tìm ai mà chẳng được. Sau đó... Ngày 14 tháng Hai, hắn không đến thật."

Triệu Miên thấy khó hiểu, hỏi: "Nếu vậy thì tại sao Cố Như Chương lại không bị cổ trùng hành hạ mà chết?"

"Đó là vì ta đã đi tìm hắn." Vạn Hoa Mộng đờ đẫn như người chết, nhưng nước mắt gã lại không ngừng tuôn, rơi xuống sàn của chiếc lồng chim tráng lệ: "Ta đến Tây Hạ, tìm đến phủ của nhà họ Cố để giải cổ độc cho hắn."

"Thế nhưng, hắn lại không chịu mở miệng nói với ta câu nào."

Nghe Vạn Hoa Mộng nói nhiều như vậy, không khó để nhận ra, không chỉ có diện mạo của Vạn Hoa Mộng không thay đổi theo thời gian mà tâm trí của gã cũng vậy. Có rất nhiều chuyện hắn không quan tâm, không để ý tới, vì, về cơ bản, hắn không hiểu gì cả.

Sao mà Cố Như Chương lại không biết được Tây Hạ sẽ tàn lụi cơ chứ. Từ đầu, hắn đã biết rõ ràng rằng dù mình có cảm gì thì cũng không thể thay đổi kết cục này, vì vậy, hắn mới cố gắng hết sức để để lại tia hi vọng cuối cùng cho con cháu của Tây Hạ, không phải sao.

"Cũng không khác nhau là mấy." Ngụy Chẩm Phong thấy chán ngắt khi phải nghe câu chuyện lửa hận tình thù này: "Nếu vậy thì theo như lời ngươi nói, người Cố Như Chương hận nhất chắc phải là ngươi nhỉ?"

"Đúng vậy." Vạn Hoa Mộng ngừng khóc, gã quay về phía hai người, khẽ cười: "Các người tới tìm ta để hỏi về tung tích của các bảo vật của Tây Hạ à? Các ngươi đần thật đó, hắn ghét A Mộng đến vậy thì sao hắn có thể nói cho ta thứ quan trọng như vậy được." Gã nở một nụ cười ngây thơ, tựa như đứa trẻ không rõ sự đời: "Các ngươi tìm nhầm người rồi."

Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong nhìn nhau.

Triệu Miên: Ngươi có tin không?

Ngụy Chẩm Phong: Khó có thể khẳng định được.

--------------------

Tác giả chia sẻ đôi lời

Não yêu đương của Vạn Hoa Mộng: Ta và hắn – lửa hận tình thù

Điều Miên Miên quan tâm: Không có thuốc giải thì mình sẽ sống sao đây?

Điều tiểu vương gia quan tâm: Báu vật ở nơi đâu?

Drama tình cảm của các nhân vật khác chỉ là nhân tố để phát triển cốt truyện thôi, nên tôi sẽ không viết chi tiết đâu, nhưng có thể sau khi hồi cung thì sẽ có vài đoạn của Hoàng thượng và Thừa tượng, không biết như vậy thì có được tính là couple phụ không, nếu ai không thích thì tự né nha~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.