Đáp án là còn tốt hơn cả tưởng tượng của bản thân.
Bỗng dưng Triệu Miên cứng đờ.
Y biết đôi mắt này, lại càng rõ hai nốt ruồi dưới mắt này hơn bao giờ hết, rất nhiều mỹ nhân có nốt ruồi duyên dưới mắt, nhưng hắn thì lại có đến hai nốt ruồi giống nhau như đúc ở ngay chính giữa mắt trái và mắt phải. Quá đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến cho một khi người ta chỉ cần nhìn thấy thì cả đời này không thể nào quên.
Cũng chính vì bề ngoài xuất chúng như vậy, chỉ cần không muốn bại lộ thân phận thì tiểu vương tử Bắc Uyên này sẽ không thể không dùng dịch dung.
Hai nốt ruồi dưới mắt này tất nhiên không xuất hiện trên mặt Lý Nhị, Lý Nhị có màu da không quá trắng, ngũ quan cũng không đến mức tuấn tú ngời ngời, lúc nổi giận lên thì hung hãn như dao, sắc bén và lạnh lùng đến lạ.
Người thiếu niên trong làn nước đang đứng trước mặt này, đơn giản chính là phiên bản phóng đại của tiểu vương tử Bắc Uyên sáu năm về trước.
Vậy nên đây là Ngụy Chẩm Phong mười tám tuổi ư? Tiểu vương gia Bắc Uyên không lớn hơn cũng không bị phơi nắng thành làn da rám nắng hay sao?
Sau khi trùng phùng với Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên đã từng nghĩ đến chuyện, nếu như tiểu vương gia Bắc Uyên mười hai tuổi kia tiếp tục lớn lên thì sẽ có tướng mạo như thế nào.
Hôm nay y đã có câu trả lời.
Đáp án là còn tốt hơn cả tưởng tượng của bản thận.
Triệu Miên tròn xoe mắt, trong lòng rối như tơ vò, thậm chí y còn quên khuấy đi tình cảnh sống chết hiện tại.
Y chỉ ngơ ngác mở miệng nói: "Ngụy Chẩm Phong?"
Đây cũng là lần đầu tiên y lên tiếng gọi tên hắn.
Gương mặt thiếu niên không có dấu hiệu thả lỏng mà chỉ đứng trong suối nước nóng, nước ngang đến ngực hắn, mái tóc dài nửa chìm nửa nổi trên mặt nước, quần áo bó chặt lấy cơ thể hắn. Ngụy Chẩm Phong không cường tráng cơ bắp như quân nhân, cũng không ốm o gầy gò như người đọc sách mà chỉ nằm ở mức vừa phải, rõ ràng hắn rất cao, nhưng ngay tại thời khắc này cơ thể hắn lại nói cho người khác biết được, hắn chỉ mới mười tám tuổi.
Ngụy Chẩm Phong không lừa y, đúng thật rằng làn da hắn không trắng được như y, nhưng tuyệt đối không hề liên quan đến hai từ 'đen nhẻm'. Một người thiếu niên rong ruổi bao năm bên ngoài, vào sinh ra tử trên chiến trường, ấy vậy mà trên gương mặt lại không chút tì vết.
Sao Ngụy Chẩm Phong có thể làm được, chẳng phải hắn đã nói không mang thuốc giải dịch dung bên người sao?
Dù cho nỗi lòng Triệu Miên có hỗn loạn không yên đến thế nào đi nữa thì đáp án vẫn rõ ràng như vậy.
---- là dược liệu trong suối nước nóng.
Chợt Triệu Miên nhớ ban ngày Ngụy Chẩm Phong có nói với y, lúc hắn nói mình vừa phát hiện một chút, hóa ra là vậy.
Hóa ra Ngụy Chẩm Phong đã phát hiện chuyện suối nước nóng này có thể hóa giải dịch dung từ lâu.
Nếu hắn phát hiện thì tại sao lại không nói? Nếu y biết dịch dung của Ngụy Chẩm Phong có thể giải được thì sao chuyện có thể phát sinh đến mức này được?!
Nếu Ngụy Chẩm Phong dùng gương mặt của chính mình đồng hành cùng với y thì y đâu cần phải xoắn xuýt đến tận bây giờ?!
Khốn nạn.
Súc sinh!
Trước đó không lâu y còn chấp nhận rằng mình có thể chết một cách oanh liệt, trong lòng bừng lên ngọn lửa giận vô tình. Triệu Miên đang định mở miệng chất vấn thì đột nhiên một cơn đau nhói nhẹ bất chợt dấy lên trong ngực y, giống như bị côn trùng cắn.
Triệu Miên muốn hoãn lại một chốc, cơn đau lại tăng vọt lên như thể chỉ trong vài hơi thở y đã suýt chút nữa bị côn trùng cắn nuốt. Triệu Miên nhíu chặt mày lại, dùng hai tay kéo lấy ngực mình, 'ọc' một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Một vệt đỏ chói như nở rộ dưới mặt nước, nhuộm đỏ vầng trăng sáng trên bầu trời.
Trăng tròn treo giữa trời, ngày mười lăm đã đến.
Song cổ đực cái ẩn nấp hồi lâu cuối cùng cũng đã bùng nổ.
Triệu Miên đau đến mức trán rịn mồ hôi lạnh, y cố gắng ngẩng đầu về phía Ngụy Chẩm Phong. Người thiếu niên đó cũng như y, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có tơ máu, khiến cho hai nốt ruồi dưới mắt lại trở nên khát máu và quỷ quyệt hơn.
Rõ ràng là cùng chịu một nỗi đau đến thấu xương tủy nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không quá chật vật. Hắn giơ tay lau đi tơ máu, tùy ý liếc nhìn, động tác vô cùng thuần thục, giống như hắn đã làm chuyện này cả nghìn lần rồi.
Ngụy Chẩm Phong có giải dược, Ngụy Chẩm Phong sẽ không chết, người chết chỉ có mỗi mình y.
Đau quá, đau đến mức y không thể đứng nổi, còn đau hơn gấp mười lần lúc quỳ trong đám lau sậy. Đau đến mức cảnh tượng trước mặt chồng lên nhau, bóng dáng thiếu niên cũng dần trở nên mơ hồ.
Máu tươi từ miệng Triệu Miên tràn ra không ngừng, y gọi người thiếu niên đó theo bản năng: "Ngụy... Chẩm Phong..."
Tại sao Ngụy Chẩm Phong còn chưa ăn giải dược? Là muốn làm nhục y sao, để y giấu chút hi vọng mong manh, mong cho y chết trong đau đớn sao?
Tại, tại sao lại xấu xa đến vậy...
Cuối cùng Ngụy Chẩm Phong cũng ra tay. Hắn đứng trước mặt Triệu Miên, lấy lọ thuốc giải dược mà y đã muốn từ lâu rồi nắm trong lòng bàn tay.
Triệu Miên đau như thiêu đốt, bộ quần áo trên người đã dính đầy máu hòa vào dòng nước suối ấm áp, bất chợt tạo thành một bức tranh như bị vẩy mực nhuộm lên.
Đây là màu mà Triệu Miên thích nhất, cao quý và phách lối.
Ngụy Chẩm Phong nhìn y, nhớ đến vị thái tử điện hạ xán lạn hơn cả ánh trời chiều trong bụi cỏ lau khi ấy.
Thiếu niên nhân gian kinh hồn này sắp sửa lụi tàn ngay trước mắt hắn, tươi đẹp rồi nhạt phai hệt như đóa mẫu đơn bị bỏ rơi trong đợt tuyết vô tận, đang cố gắng lóe lên những tia sáng cuối cùng.
Dẫu cho y từng có sát tâm với hắn, nếu có để lại cũng chỉ có hậu họa khôn cùng. Uyên đế muốn sang bằng tam quốc, thống nhất thiên hạ, dù Nam Tĩnh có là đồng minh của họ bây giờ thì chưa chắc trong tương lai sẽ không có xung đột.
Hắn không cần phải hạ thủ lưu tình với thái tử Nam Tĩnh.
Kẻ giết người và người sẽ phải bị giết. Hắn có vô số lý do để mặc kệ Triệu Miên.
Nhưng mà...
Sáu năm trước, hắn theo sứ giả Bắc Uyên đến thăm Nam Tĩnh. Trong nửa tháng chờ đợi ở kinh thành Nam Tĩnh, ngoài phụ hoàng và mẫu phi ép phải nhận lỗi thì hắn cũng không tiếp xúc quá nhiều với thái tử Nam Tĩnh lúc nào cũng lễ độ, xuất khẩu thành thơ kia. Ngược lại, hắn và em trai của thái tử lại chơi rất vui vẻ.
Ngày hắn rời thành, thái tử điện hạ phụng mệnh về thành tiễn đưa, y mặc long bào màu vàng sáng lạn tung bay trong gió, dưới ánh mặt trời hoa cả mắt người.
Trước mặt hắn, mọi cử động của vị thái tử đều rung động lòng người, trong mắt hắn chỉ có y: "Chúc vương gia mọi sự bình an, không lo không nghĩ, ước gì được nấy. Một câu tỏ từ đây khởi, ngẩng mây xanh nhớ thuở ban sơ."
(Raw: 愿王爷顺遂无虞, 皆得所愿. 一鸣从此始, 相望青云端 Gia đình có cao kiến dịch hay và sát nghĩa thì cứu nana với chứ nana cũng thở máy rồi kkk)
Dù biết rõ y phụng mệnh mà làm, giữa chủ và khách nói lời khách sáo với nhau vẫn không khỏi nhếch môi cười. Hắn không dùng được cách nói lời cảm ơn văn nhã như của thái tử, dù các đại thần bên cạnh vẫn không ngừng nháy mắt nhắc hắn chú ý đến quốc sự, hắn vẫn dùng cách nói của chính mình: "Cảm ơn, thái tử điện hạ,"
Hắn đã từng cho rằng hai người có thể sẽ là bạn.
Trước mắt Ngụy Chẩm Phong tối sầm lại, đột nhiên tay hắn dùng sức, giải dược lập tức hóa thành bột mịn ngay trong tay hắn rồi bị gió thổi tan thành mây khói.
Triệu Miên không thể tin mở to hai mắt: "Ngươi... ngươi điên rồi sao?"
"Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo." Ngụy Chẩm Phong lạnh lùng ra lệnh: "Tới đây."
Triệu Miên sững sờ tại chỗ như bị thi triển thuật giữ thân, hai chân mất khống chế không thể động đậy được cũng không nói được câu nào, y chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên mang theo từng cơn sóng gợn đi về phía mình.
Hai người chỉ còn cách nhau một bước, lúc này đột nhiên Ngụy Chẩm Phong áp tới.
Lưng của y ngoài ý muốn va vào vách đá, nước bắn lên làm ánh mắt càng trở nên hỗn loạn, phía sau lưng và nơi trúng cổ cùng đau khiến y không kiềm chế phải kêu đau một tiếng. Sau đó, một bàn tay dễ dàng nắm lấy cằm y khiến y hoàn toàn bị vây lại.
"Nhìn rõ hơn chưa." Ngụy Chẩm Phong quay mặt về phía y, buộc y phải nhìn hắn: "Bây giờ ta có thể làm ngươi chứ?"
Triệu Miên gắng sức nhìn vào thiếu niên đang gần trong gang tấc, mặt mũi anh tuấn, mũi thẳng tắm, lông mày nhướng lên, từ trên cao nhìn xuống như vậy, không thể phản kháng, cũng không thấy có chút tôn trọng lễ tiết nào với y.
Y mấp máy môi, muốn hỏi Ngụy Chẩm Phong thái độ này là gì, đừng tưởng đẹp trai thì có thể bất kính với y.
Y muốn cho hắn cút.
Nhưng giờ tâm trí y quá loạn, loạn đến mức không thể nói nên lời.
Trong tầm mắt, hai nốt ruồi chấn động hồn phách kia lại cách y càng lúc càng gần, gần đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Y dựa lưng vào vách đá suối nước nóng, Ngụy Chẩm Phong cúi đầu xuống, hàng mi dài quét qua sống mũi y, chặn lại khóe miệng đang dính máu của y.
Đột nhiên thế gian trở nên yên tĩnh, tiếng gió thổi và tiếng nước, tiếng đống lửa cháy lách tách đều biến hết cả, giữa đất trời này chỉ còn lại tiếng tim đập của y và của Ngụy Chẩm Phong.
Mùi máu dần dần lan ra giữa môi và răng, Triệu Miên vẫn tròn xoe mắt, y thấy Ngụy Chẩm Phong nhắm mắt lại ngay trước giây phút chạm vào môi y.
Biểu cảm trên gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như thế, giờ phút này hai đầu lông mày lộ ra nét ngây ngô của thiếu niên.
Tại sao lại như vậy? Triệu Miên mờ mịt nghĩ.
Tại sao Ngụy Chẩm Phong không tự uống thuốc giải, tại sao lại hôn y?
Ngụy Chẩm Phong... đang cứu mình sao?
Nụ hôn vốn không được coi là hôn này lại kết thúc rất nhanh, Ngụy Chẩm Phong đứng thẳng người, bắt gặp đôi mắt mở to của Triệu Miên khiến nét mặt hắn thoáng trở nên phức tạp, trong đó còn mang theo một chút khó hiểu, cứ như thể đến bản thân hắn cũng không hiểu mình vừa mới làm gì.
Hắn muốn dừng lại để suy nghĩ, nhưng cổ độc phát tác không cho phép hắn làm thế.
Một trận đau đớn kịch liệt ập tới, hai người gần như phải dựa vào mùi hương của nhau để cầm cự với độc, đụng chạm tùy tiện không thể thỏa mãn chúng, nó điên cuồng giày vò ký chủ kêu gào muốn được nhiều hơn.
Triệu Miên đau đến mức tiếng nói cũng phát run lên, hai tay chống lên ngực Ngụy Chẩm Phong siết chặt trong vô thức: "Đau quá..."
Thậm chí y còn hoài nghi làm thế nào y làm Ngụy Chẩm Phong có thể làm được chuyện đó nếu chịu đựng cơn đau dữ dội như vậy được.
Dù sao thì y không làm được. Ngụy Chẩm Phong có thể không?
Rất nhanh sau đó Ngụy Chẩm Phong đã cho y đáp án.
Thiếu niên lại cúi đầu hôn y một lần nữa.
Hạt nước bay tung tóe, sương mù dày đặc, hỗn loạn vô trật tự.
Ngụy Chẩm Phong nói hắn không biết gì là giả, hắn chắc chắn không phải như thế.
Triệu Miên cảm nhận được Ngụy Chẩm Phong nắm lấy vai mình, buộc mình quay lưng lại với hắn. Y quay về phía thành suối, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên nữa mà chỉ có thể thấy đốm lửa do chính y nhóm nên ở ngay cạnh con suối. Ngọn lửa như tấm vải bị xé vụn không ngừng chập chờn trong đêm tối.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cơn đau do song cổ đực cái dần dần biến mất, thay vào đó là một cơn đau khó diễn tả được bằng lời. Triệu Miên đọc thơ đọc sách hơn mười năm nhưng không tìm ra được một chữ, hay dù chỉ là một từ để hình dung cảm nhận của y ngay hiện tại.
Triệu Miên cho là mình sẽ ngất đi, thậm chí y hi vọng mình có thể ngất. Nhưng Song cổ đực cái lại cưỡng ép cho y phải thanh tỉnh, tỉnh đến mức y có thể cảm nhận rõ ràng mọi chuyện xảy ra lúc này.
Y chỉ có thể cắn chặt môi, sợ rằng chỉ cần mở miệng sẽ lộ ra điểm mềm yếu của bản thân.
Y quyết không bao giờ cho phép chính mình cầu xinh Ngụy Chẩm Phong lòng thương xót, hay bất kỳ chút điểm yếu nào.
Nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không chịu buông tha cho y.
"Chẳng phải ngươi muốn giết ta sao, thái tử điện hạ?" Ngụy Chẩm Phong ở sau lưng hắn, áp lên tai y rồi châm chọc y, không còn là giọng nói của một thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái mà là chất giọng trầm của một người nam tử trưởng thành: "Ngươi nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi mà xem, ngươi lấy cái gì giết ta đây?"
Mặc dù thiếu niên vẫn nói những lời mỉa mai với y nhưng đã không còn thờ ơ như trước. Chậm chí Triệu Miên còn nghe thấy một chút hưng phấn trong giọng điệu của hắn.
Không hiểu sao, dường như bắt đầu từ lúc họ giải cổ, lửa giận trong lòng Ngụy Chẩm Phong đã bị dập tắt hơn phân nửa.
Triệu Miên vẫn cố gắng hết sức duy trì vẻ kiêu ngạo của mình, dù lồng ngực vẫn bị tra tấn như trước nhưng vẫn rất có dáng dấp cửu ngũ chí tôn: "Ngươi câm miệng lại, tập trung... làm việc của ngươi đi."
Ngụy Chẩm Phong cười: "Vậy thì ngươi nói xem, chuyện bây giờ của ta là gì?"
Triệu Miên nhắm chặt mắt sống chết không nói tiếng nào. Bây giờ y như hổ xuống xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, nếu đối chọi với Ngụy Chẩm Phong lại càng không phải chuyện khôn ngoan. Y chỉ muốn bảo tồn thể lực, chờ sau đó, y nhất định, nhất định sẽ khiến cho cái tên của nợ này hối hận suốt quãng đời còn lại.
"Thế nào, không dám nhìn à? Ta nhớ trong phòng ngươi có một chiếc gương, hay ta dẫn ngươi đến xem nhé?"
Triệu Miên gần như cắn nát răng mình: ''... Ngươi dám?"
Mấy ngày nay qua vài lần đối đầu, Ngụy Chẩm Phong đã rất biết cách trừng trị vị thái tử điện hạ này, câu nói lạnh lùng như đâm thẳng vào chỗ đau của Triệu Miên: "Ta nghĩ là dám đấy."
Triệu Miên lập tức luống cuống, y cũng nghĩ rằng Ngụy Chẩm Phong dám.
Ngụy Chẩm Phong cảm thấy người trong ngực đột nhiên cứng đờ, không biết có phải do mình làm người ta độc ác quá hay không nên hắn vừa bế Triệu Miên lên, giả vờ đi lên bờ.
Nỗi sợ hãi cực độ quét sạch sẽ sự bướng bỉnh cuối cùng của Triệu Miên, y tóm chặt lấy tay Ngụy Chẩm Phong, liều mạng khai sự thật: "Khoan đã! Ngụy Chẩm Phong, ta... ta thật sự không muốn giết ngươi mà." Trong giọng nói của y mang theo nỗi oan ức mà đến chính y cũng không phát hiện ra, y nói trong đứt quãng: "Ta không muốn ngươi chết dưới tay ta, ta muốn, ta muốn sống tiếp với ngươi... Ngụy Chẩm Phong, ta không muốn giết ngươi."
Ngụy Chẩm Phong bắt đầu bình tĩnh lại, mặt nước cũng dần lặng sóng.
m thanh xung quanh lại quay về, tiếng gió, tiếng lửa cháy. Triệu Miên nghỉ ngơi được giây lát nhưng nhịn không được lại tiếp tục oán trách: "Ta không muốn cướp thuốc giải của ngươi, cũng không đẩy ngươi ra... Ta không hề lừa ngươi."
"Nói nghe hay thật đấy." Ngụy Chẩm Phong mỉm cười: "Ngươi không đẩy ra được đấy chứ."
Giọng thiếu niên không còn lạnh lùng, dường như đã trở về với vẻ bình ngày. Nhìn thấy đây mới chính là Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên mới biết Ngụy Chẩm Phong của ngày thường gần gũi bình dị đến nhường nào: "Ta thật sự không có đẩy..."
Ngụy Chẩm Phong hỏi y: "Nếu ta không bỏ dịch dung thì ngươi sẽ giết ta đúng chứ?" Thiếu niên mỉa mai nói: "Dù sao ngươi cũng là thái tử điện hạ, thấy nam nhân xấu xí thì đến ăn cơm cũng không nổi kia mà."
Triệu Miên thoáng do dự sau đó khe khẽ lắc đầu trong ngực thiếu niên: "Không phải, ta không giết ngươi, da ngươi đen ta cũng không giết."
Ngụy Chẩm Phong nhướng mày, hỏi lại: "Vậy da ta trắng thì sao?"
Triệu Miên không hiểu Ngụy Chẩm Phong có ý gì nên nhất thời không trả lời vấn đề của hắn. Ngụy Chẩm Phong lặp lại chiêu cũ: "Có phải suối nước nóng nóng quá không, ta thấy ngươi đổ nhiều mồ hôi quá, hay chúng ta về phòng đi..."
Trốn trong suối nước nóng, Triệu Miên còn có thể làm bộ lừa mình dối người được, rằng tất cả cũng vì hiểu rõ cổ độc này thôi. Còn nếu y nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình, y sẽ chịu không nổi mất, chắc chắn y sẽ chịu không nổi mất.
"Không không, ở đây được rồi." Triệu Miên vừa tức vừa đau, càng không cam tâm, suýt nữa ứa nước mắt. Nhưng y bị ép đến mức không còn cách nào, nên không thể làm gì khác ngoài nói: "Ngươi... cao hơn sáu năm trước quá, tốt ghê, ta không chê ngươi, ta thấy ngươi là có thể ăn cơm rồi..."
-------------------
June: May là mà Tấn Giang chứ Hải Đường thì chết mẹ bí đẻ Triệu Miên rồi =))))))))))))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]