Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Na | Beta: Phương June

***

Người trúng cổ nhất định phải tỉnh táo, dựa vào sức mình để làm chuyện đó.

Triệu Miên tạm thời giành được ưu thế trong trận minh tranh ám đấu của y và tiểu vương gia của Bắc Uyên. Y vui vẻ sảng khoái trở về Chu phủ, không ngờ có một chuyện còn thú vị hơn đang chờ y.

Chu Quảng Thâm nói với y: "Điện hạ, hai mật chỉ gửi lên kinh vừa đến nửa giờ trước, thuộc hạ đã đặt chúng trên bàn trong thư phòng của người."

Triệu Miên sửng sốt trong giây lát, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, lộ ra một nụ cười có thể dùng hai từ rực rỡ để hình dung.

Ngay cả Chu Quảng Thâm hiểu biết rộng rãi khi nhìn thấy nụ cười này cũng không khỏi sửng sốt.

Thái tử điện hạ bình thường đoan trang cẩn thận, lãnh đạm uy nghiêm, luôn khiến người khác quên đi việc y chỉ là một thiếu niên vẫn chưa qua nhược quán.

Triệu Miên bước nhanh về phía thư phòng, những bước cuối cùng gần như là chạy chậm.

Trên bàn có hai bức mật thư, một là của phụ hoàng y, một là của Thừa tướng, Triệu Miên nóng lòng muốn mở thư của phụ hoàng ra trước.

Nét chữ của phụ hoàng trông vẫn ngây thơ như ngày nào, người đã gần bốn mươi tuổi nhưng mấy chục năm qua nét chữ của ông không hề thay đổi, chả khác nào một nhóc con mới bắt đầu học viết cả.

Phụ hoàng viết hẳn năm trang đầy chữ là chữ, tất cả đều là những điều điều vụn vặt hằng ngày.

"Thượng Thực Cục có một đầu bếp mới đến từ Bắc Uyên, là một tay nấu món Thịnh Kinh chính hiệu. Trẫm đã nếm thử rồi, đúng là rất khó ăn."

"Mấy ngày nay Thừa tướng trăm công ngàn việc, làm việc thâu đêm suốt sáng nhưng vẫn dành thời gian đón Tết Trung thu cùng trẫm, tổ mẫu và đệ đệ của con, tiếc là con không ở đây. Tổ mẫu con vẫn luôn miệng nhắc con, bảo con phải trở về trước cuối năm."

"Đệ đệ con lại cao thêm rồi."

Cuối cùng, phụ hoàng cũng căn dặn trong thư rằng khi ở trong lãnh thổ của Đông Lăng, y phải cực kì cực kì cẩn thận.

"Một nơi thích nghiên cứu vũ khí hóa học như Đông Lăng quá nguy hiểm và quỷ quyệt. Đã có biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, thần giỏi tướng tài đã bị lật thuyền trong mương. Miên Miên, con không được bước (gạch bỏ) trẫm (gạch bỏ) nối gót bọn họ!"

Thay vì nói rằng đây là một mật chỉ hoàng đế viết cho thái tử, không bằng nói là một bức thư nhà cha gửi cho con.

Xem ra phụ hoàng vẫn chưa biết mình bị Vạn Hoa Mộng chọn để hạ cổ, đại khái là Thừa tướng không muốn phụ hoàng lo lắng cho nên không nói cho người biết.

Y đồng ý với cách làm của Thừa tướng, nếu phụ hoàng biết chuyện này, có thể sẽ vì lo lắng mà làm ra mấy chuyện không lý trí, nói không chừng còn ngự giá Đông chinh nữa.

Tính ra y xa nhà đã nửa năm rồi, ngày hội đoàn viên như Trung thu cũng lỡ mất.

Triệu Miên đọc tới đọc lui mấy lần, trong lòng cảm thấy ấm áp. Thông qua giấy viết thư còn thơm mùi mực, y dường như có thể nhìn thấy phụ hoàng đang chậm rãi nói cười với mình.

Triệu Miên lưu luyến đặt thư của phụ hoàng xuống, cầm bức thư của Thừa tướng lên, thu lại ý cười và xem hết sức chăm chú.

Chữ của Thừa tướng cứng cáp hữu lực, nội dung bức thư cũng ngắn gọn súc tích, trang giấy mỏng manh chủ yếu nói về chuyện Song cổ đực cái trong cơ thể hắn.

Thừa tướng đồng ý để y thử tự giải quyết vấn đề trước, đồng thời Thừa tướng cũng nhấn mạnh rằng:

"Nếu không được thì cũng đừng cậy mạnh, thần tự có kế lấy được thuốc giải."

"Mong Điện hạ đặt sức khỏe bản thân lên hàng đầu."

Nghiễm nhiên đó là giọng điệu của Thừa tướng một nước nói chuyện với thái tử, trừ câu cuối cùng:

"Về sớm một chút, phụ hoàng rất nhớ ngài."

Đọc thư xong, Triệu Miên đã hoàn toàn yên tâm như vừa được uống một viên thuốc an thần vậy.

Có Thừa tướng làm tầng bảo vệ cuối cùng, y còn sợ gì nữa.

Sau khi màn đêm buông xuống, những cơn mưa mùa thu bắt đầu rơi xuống kinh đô, tăng thêm vài phần mát mẻ. Qua nửa tháng nữa, hẳn là kinh đô sẽ bắt đầu vào đông.

Mưa đêm rả rích, rơi vào lá chuối kêu lộp bộp, bình trà bốc khói. Trong thư phòng thắp một ngọn đèn, nó tản ra thứ ánh sáng mông lung trong đêm tối, giống như ngôi sao dẫn đường cho khách tha phương quay về nhà.

Viết xong chữ cuối cùng, thả bút xuống. Thiếu niên đang tắm mình trong ánh nến ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cuốn hoàng lịch trên bàn, lắng nghe tiếng mưa rơi trên cây chuối, bắt đầu ngẩn người.

Y đã dùng bút khoanh tròn ngày 15 tháng này trong hoàng lịch.

Chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày đại hỉ mà Vạn Hoa Mộng định cho y và Ngụy Chẩm Phong, thời gian còn lại của y không nhiều. Nếu Ngụy Chẩm Phong đã cúi đầu xưng thần trước y thì y cũng không cần lãng phí thời gian trên người Ngụy Chẩm Phong nữa.

Nhiệm vụ cấp bách nhất là diệt trừ Vạn Hoa Mộng. Ngụy Chẩm Phong và Phụ Tuyết Lâu sau lưng hắn hiển nhiên sẽ trở trợ thủ đắc lực cho mình.

Miễn là Ngụy Chẩm Phong và Phụ Tuyết Lâu ngoan ngoãn nghe lời, y có thể miễn cưỡng bỏ qua những hiềm khích lúc trước mà cùng bàn đại kế với họ.

Ngày hôm sau, Triệu Miên lại đến "Hẻm ngoại thất" một lần nữa. Y đến cùng một thời gian với hôm qua, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không nhàn nhã nướng cá trong sân như ngày hôm qua nữa mà chỉ ăn món mì trông rất nhạt nhẽo, mi mắt rũ xuống, thần sắc mệt mỏi, nhìn như cả đêm đều ngủ không ngon, đến ăn cũng không có khẩu vị.

Đúng là thiên đạo luân hồi.

Khi y bị Ngụy Chẩm Phong bắt quỳ xuống cũng thức trắng cả đêm, vừa tức vừa giận vừa mệt. Lúc tắm rửa còn dùng hết sức, để lại vệt đỏ mấy ngày không biến mất.

Giờ thấy bộ dạng thê thảm của Ngụy Chẩm Phong thế này thì y yên tâm rồi.

Ngụy Chẩm Phong thấy Triệu Miên không mời mà tới, nói đùa: "Ngày nào ngươi cũng tới đây, không sợ người ta cho rằng ngươi là cái tên có đam mê kỳ lạ, nuôi ta làm ngoại thất đó sao?"

"Không sợ." Triệu Miên liếc mắt nhìn Chu Hoài Nhượng đang cầm mũ trùm hắn đội trước khi vào cửa thay mình: "Ta đâu có ngốc, ta che mặt rồi."

Ngụy Chẩm Phong bỗng chốc nghẹn lời.

Hôm nay, tiểu thiếu gia lại mặc một hoa phục màu vàng cam, thắt lưng, ống tay rộng, như ngắm trăng trong màn sương vậy, vừa đẹp vừa khiến người ta hận đến nghiến răng.

Triệu Miên đang ngồi ở chủ vị, thấy Ngụy Chẩm Phong nhìn mình chằm chằm mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, nói: "Bắc Uyên các ngươi đúng là không biết đạo đãi khách mà. Thất thần gì đó, pha trà đi."

Ngụy Chẩm Phong đến trước mặt y, cầm lấy chiếc ấm đầu rồng trên bàn, vừa rót trà vừa nói: "Ta biết các ngươi là hiểu lễ nghi nhất. Lễ nghi là có qua có lại, ta đã tự giới thiệu rồi, có phải ngươi cũng nên thể hiện chút không?"

Triệu Miên suy nghĩ một chốc, Ngụy Chẩm Phong muốn chơi thì mình chơi với hắn là được, biết đâu còn có thể moi ra được vài tin tức mà hắn không biết.

"Gia môn à... Ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, chắc cũng đã sớm đoán được." Y nhận lấy chén trà Ngụy Chẩm Phong đưa tới, cúi đầu nhẹ nhàng thổi một hơi: "Nói thử xem, ngươi đoán thế nào, ta rửa tai lắng nghe."

Ngụy Chẩm Phong đứng trước mặt y, đánh giá y từ trên xuống dưới, tỏ ra trầm ngâm.

Triệu Miên mặt không biến sắc nghĩ, Ngụy Chẩm Phong còn nói mình thích ra vẻ, rõ ràng là hắn còn diễn hơn mình.

Ngụy Chẩm Phong trầm tư một lát, đột nhiên búng tay một cái: "Có rồi."

Triệu Miên: "Nói."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi dung mạo tuấn tú, người dưới trướng ai cũng tướng mạo đoan chính. Từ xưa Nam Tĩnh đã sản sinh ra mỹ nhân, ta đoán các ngươi là người Nam Tĩnh."

Triệu Miên đã quen với việc đối đầu với Ngụy Chẩm Phong, mỗi lần Ngụy Chẩm Phong tự dưng khen ngợi y, y lại có chút mất tự nhiên: "Quan hệ của chúng ta chả ra làm sao, đừng có lúc nào cũng khen ta."

Ngụy Chẩm Phong khó hiểu: "Ta có khen ngươi đâu?"

Triệu Miên quay mặt đi: "Nói tiếp."

Ngụy Chẩm Phong nhàn nhã đi tới đi lui trong phòng: "Trừ khuôn mặt ra thì tay nghề của bọn họ cũng là hạng nhất, đặc biệt là vị họ Thẩm kia, tiểu môn tiểu hộ bình thường sao có thể nuôi được hộ vệ như vậy. Hơn nữa, bộ hoa phục trên người ngươi nhìn là biết giá trị liên thành, chỉ riêng đai lưng nạm ngọc quanh bên hông ngươi ngàn vàng chưa chắc đổi được. Cho nên..."

Ngụy Chẩm Phong dừng bước, hỏi thẳng Triệu Miên: "Trong bốn danh môn vọng tộc quyền khuynh triều chính nổi tiếng nhất Nam Tĩnh, bốn nhà Tiêu, Hạ, Dung, Lý —— ngươi là tiểu thiếu gia của nhà nào?"

Triệu Miên nhàn nhã nhấp một ngụm trà, từ chối cho ý kiến.

Ngụy Chẩm Phong chống tay lên hai bên tay vịn của chiếc ghế Triệu Miên đang ngồi, ghé sát vào y, cụp mắt xuống: "Hay là, ngươi mang họ... Triệu?"

Triệu Miên dùng khuỷu tay đang giữ trà để đẩy tên da đen trước mặt ra, nâng mắt lên nhìn vào mắt hắn ta.

Hai con người năm nay mười tám tuổi, quen biết mới chỉ mấy ngày nhưng trong mắt họ lại có chút ngầm hiểu lẫn nhau.

Giờ phút này, rốt cuộc hai người cũng đạt một được sự ăn ý ngầm - có một số việc không nên so đo, phải đặt việc giải cổ lên đầu, còn lại giải quyết sau.

"Chơi chán chưa?" Triệu Miên bình tĩnh nói: "Chơi đủ rồi thì bàn chính sự."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Đủ rồi." Hắn ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên, ​​chuyển chủ đề: "Lần trước Vân Ủng và Hoa Tụ đến Nam Cung vào ban đêm, tuy là chạy trối chết nhưng coi như cũng có chút thu hoạch. "

Triệu Miên hỏi: "Thu hoạch gì?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Chính là việc Nam Cung cung to như mê cung, đầy cạm bẫy và cổ độc, chúng ta không thể tấn công bằng vũ lực, chỉ có thể dùng trí."

Triệu Miên cau mày: "Ngươi mà nói nhảm với ta nữa, có tin ta nhét ấm trà vào... hay không"

"Ngày mười hai tháng này chúng ta phải hành động thế nào?"

Triệu Miên ngẩn người một chút, rất nhanh đã hiểu ra: "Sao lại là ngày mười hai tháng này?"

"Bởi vì vào ngày này, Giả Hòe, Đông các đại học sĩ đã cáo lão hồi hương và những quan chức kinh thành Đông Lăng có bất mãn với Vạn Hoa Mộng sẽ vội vã đến thủ đô cùng yết kiến Thái hậu. Dù Vạn Hoa Mộng có bản lĩnh đến đâu thì giữa thời điểm quần thần cùng nhau khuyên giải, lão cũng không thể phân thân được, Nam Cung lúc ấy rất thích hợp để lẻn vào."

Lúc bàn chính sự, Ngụy Chẩm Phong như biến thành một người khác, lời lẽ có tổ chức, phân tích cặn kẽ, Triệu Miên nhìn hắn thì thấy làn da đen đó cũng không đến nỗi khó ưa.

Triệu Miên cũng có nghe nói về Giả Hòe. Ông ta là tam triều nguyên lão, tinh thông Nho giáo, rất được những học trò ở Đông Lăng ủng hộ, ông cũng rất có uy vọng, đến cả Thái hậu Đông Lăng cũng phải kính nể ba phần.

Triệu Miên hỏi: "Giả Hòe cũng là bút tích của ngươi?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Vạn Hoa Mộng tự chuốc họa vào thân, ta chỉ quạt thêm tí gió mà thôi. Thật ra lẻn vào Nam Cung không khó, nhưng cái khó là Nam Cung lớn như vậy, chúng ta phải đi đâu tìm thuốc giải. Ta vẫn đang phiền não chuyện này, giờ đã có ngươi, chắc không còn việc của ta nữa nhỉ?"

Triệu Miên "Ừm" một tiếng.

Y tin Bạch Du sẽ không để y thất vọng.

Cũng trùng hợp, ngay khi Triệu Miên với Ngụy Chẩm Phong vừa thảo luận xong, Bạch Du đã quay lại báo cáo.

Bạch Du là con gái của một thái y trong nội cung Nam Tĩnh, từ nhỏ đã học y, học hành rất giỏi, không thua đệ tử của bất kỳ gia tộc nào, nhưng vì là thân nữ nhi nên đôi tay diệu thủ hồi xuân cũng chỉ có thể bị giam giữ sâu trong đình viện, suốt ngày bị ép phải làm bạn với nữ công gia chánh.

Sau khi Thánh thượng biết chuyện đã dùng danh nghĩa Thái hậu để triệu nàng vào cung, cười hỏi nàng có muốn theo mấy lão thái y học thêm vài năm không, sau đó đến Đông cung hầu hạ Thái tử điện hạ: "Thân tín bên cạnh Thái tử đã có một văn một võ, đều nhỏ tuổi hơn ngươi. Nếu ngươi vào Đông cung, ngươi sẽ là tỷ tỷ lớn nhất của bọn hắn."

Bạch Du vui mừng khôn xiết, vui vẻ đồng ý.

Mười sáu tuổi nàng đã tiến cung, hai mươi tuổi vào Đông cung. Đến giờ đã ở bên cạnh Thái tử điện hạ tám năm.

Thái tử điện hạ chịu ảnh hưởng của Thánh thượng, đừng nói là với nàng, đối với thị nữ của Đông cung cũng tỏ vẻ ôn hòa. Thỉnh thoảng Điện hạ mắng Chu Hoài Nhượng đần, trách Thẩm Bất Từ ít nói nhưng xưa nay chưa từng chỉ trích nàng bao giờ.

Chuyến Đông du này, nàng vốn theo bên cạnh Điện hạ, phụ trách chăm sóc quý thể. Lúc đi ngang qua Trùng Châu, Điện hạ nghe nói trong chốn thâm sơn có một ẩn sĩ, được xưng là người có y thuật đứng đầu Đông Lăng, có thể khiến người chết sống lại. Điện hạ bèn để nàng tìm đến bái phỏng, tìm cho người thầy yếu ớt nhiều bệnh của mình một liều thuốc tốt.

Không ngờ nàng mới rời đi mấy ngày mà điện hạ lại vô ý bị Vạn Hoa Mộng hạ cổ, nếu không tìm được thuốc giải thì còn phải động phòng với một tên danh tính bất minh, chả hiểu ra sao thì thật là vô lý.

Sau khi biết tin, nàng hận không thể lập tức chạy về bên người Điện hạ, nhưng nàng biết rất rõ, nếu thật sự là cổ do Vạn Hoa Mộng hạ thì dù nàng có quay lại cũng vô ích, chẳng bằng lẻn vào Nam Cung, tìm manh mối về thuốc giải cho điện hạ trước.

"Công tử." Bạch Du nhìn thấy Triệu Miên liền vội vàng hành lễ, Triệu Miên còn chưa kịp nói "Miễn lễ" nàng đã gấp gáp đến trước mặt y, "Mau đưa tay cho ta xem thử."

Sau khi phát hiện mình trúng độc, để không lộ ra mình là người xui xẻo, Triệu Miên không mời đại phu nổi tiếng ở Đông Lăng đến xem, y không tin người khác, thà trễ cũng phải đợi Bạch Du trở lại.

Triệu Miên xắn tay áo, vươn tay về phía Bạch Du : "Ngươi vội trở về thế này, đã ăn cơm chưa?"

"Thuộc hạ không đói." Bạch Du nhìn thấy đường đỏ như máu trên cổ tay Triệu Miên, ​​hai mắt cay cay, nhíu mày, vội vàng đặt ngón tay lên.

"Vậy là chưa ăn." Triệu Miên gọi Thẩm Bất Từ: "Ngươi đi làm chút đồ ăn đơn giản đi."

Thẩm Bất Từ gật đầu, xoay người vào phòng bếp nấu cơm.

Sau khi Bạch Du bắt mạch, sắc mặt nàng ngưng trọng: "Đây đích thực bút tích của Vạn Hoa Mộng."

Triệu Miên hừ lạnh một tiếng: "Nếu không thì còn có thể là ai?"

"Công tử, giờ người có khó chịu ở đâu không?"

Triệu Miên lắc đầu: "Không có." Y suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Tuy nhiên, gần đây ta bị tức ngực, khó thở, chán ăn, không kiềm chế được tính tình, lúc nào cũng phát cáu, không biết có phải là do cổ độc trong cơ thể đang quấy phá hay không."

Bạch Du trầm ngâm một lát, hỏi: "Chẳng lẽ công tử bị ai chọc giận?"

Đột nhiên, một cánh tay xuất hiện trước mắt Bạch Du : "Phiền cô nương xem giúp ta một chút."

Lúc này Bạch Du mới phát hiện có một nam tử nàng chưa từng gặp qua đang đứng bên cạnh Điện hạ, dung mạo bình thường nhưng khí chất xuất chúng bất ngờ: "Ngươi là?"

Người đàn ông nho nhã lễ độ nói: "Ta là tên xui xẻo bị trúng cổ cùng công tử nhà cô."

Bạch Du hơi sửng sốt, nhìn hai người hắc bạch phân minh, nàng suýt nữa tắt thở.

Thấy vậy, Chu Hoài Nhượng vội vàng đưa trà cho vị đại tỷ đã nhìn bọn họ lớn lên ở Đông Cung: "Bạch thần y, tỷ cố chịu đựng nha!"

Bạch Du uống hai chén trà mới tỉnh táo lại một chút, nhìn Triệu Miên muốn nói lại thôi.

Triệu Miên nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng."

Bạch Du thở dài một tiếng, nói: "Công tử, người phải biết rằng Song cổ đực cái không phải là xuân dược."

Triệu Miên nhíu mày: "Ý ngươi là sao?"

Y đương nhiên biết Song cổ đực cái không phải xuân dược, xuân dược sẽ không chết người, nhưng song cổ thì có.

Bạch Du giải thích: "Ý ta là, cổ độc không có tác dụng kích tình."

Triệu Miên vẫn chưa hiểu lắm nhưng y không thể hỏi lại, nếu không thì trông y sẽ không thông minh cho lắm: "Nói tiếp đi."

"Cổ độc sẽ không khiến hai người đánh mất lý trí, cũng sẽ không làm cơ thể hai người có bất kỳ... phản ứng nào, người bị trúng độc nhất định phải tỉnh táo, phải dựa vào sức lực của bản thân để làm chuyện đó."

Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong cùng lộ ra một biểu cảm.

Đó là biểu cảm không thể tả nổi, rắc rối phức tạp, có chút ý muốn giết người nữa.

Triệu Miên không muốn nói chuyện. Ngụy Chẩm Phong thì tốt hơn y một chút, ho khan hai tiếng, hỏi: "Như ngươi nói, lỡ như... Ta nói lỡ thôi, người bị trúng cổ đều là nam, lại hoàn toàn không có cảm giác với nhau thì phải làm sao bây giờ."

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Du khẽ mở: "Nếu không có thuốc giải thì hoặc là cứng, hoặc là chết."

Ngụy Chẩm Phong: "..."

Triệu Miên: "..."

--------------------

Ai cứng trước làm công 🐶

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.