Edit: Phương Na | Beta: Phương June 
*** 
Người trúng cổ nhất định phải tỉnh táo, dựa vào sức mình để làm chuyện đó. 
Triệu Miên tạm thời giành được ưu thế trong trận minh tranh ám đấu của y và tiểu vương gia của Bắc Uyên. Y vui vẻ sảng khoái trở về Chu phủ, không ngờ có một chuyện còn thú vị hơn đang chờ y. 
Chu Quảng Thâm nói với y: "Điện hạ, hai mật chỉ gửi lên kinh vừa đến nửa giờ trước, thuộc hạ đã đặt chúng trên bàn trong thư phòng của người." 
Triệu Miên sửng sốt trong giây lát, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, lộ ra một nụ cười có thể dùng hai từ rực rỡ để hình dung. 
Ngay cả Chu Quảng Thâm hiểu biết rộng rãi khi nhìn thấy nụ cười này cũng không khỏi sửng sốt. 
Thái tử điện hạ bình thường đoan trang cẩn thận, lãnh đạm uy nghiêm, luôn khiến người khác quên đi việc y chỉ là một thiếu niên vẫn chưa qua nhược quán. 
Triệu Miên bước nhanh về phía thư phòng, những bước cuối cùng gần như là chạy chậm. 
Trên bàn có hai bức mật thư, một là của phụ hoàng y, một là của Thừa tướng, Triệu Miên nóng lòng muốn mở thư của phụ hoàng ra trước. 
Nét chữ của phụ hoàng trông vẫn ngây thơ như ngày nào, người đã gần bốn mươi tuổi nhưng mấy chục năm qua nét chữ của ông không hề thay đổi, chả khác nào một nhóc con mới bắt đầu học viết cả. 
Phụ hoàng viết hẳn năm trang đầy chữ là chữ, tất cả đều là những điều điều vụn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-vi-hoang-de-yeu-nhau-nhu-the-nao-/3570893/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.