Vân Ly cảm thấy Phó Thức Tắc đã say đến mức hồ đồ rồi.
Anh buông Vân Ly ra, đổi hướng sang quàng cổ cô, rồi xoa tai phải của cô, giống như cầu xin tha thứ: “Vừa rồi anh nói với em... Đừng luôn từ chối anh như vậy.”
“Đâu phải lúc nào em cũng vậy?” Vân Ly phản bác ngay lập tức, tối nay anh uống khá nhiều rượu với Vân Vĩnh Xương, cô đứng một bên thở dài, xoay người nhìn anh, hỏi: “Dạ dày anh có ổn không, trước hết đừng nói gì cả, em dìu anh về.”
"Anh không khó chịu." Mặt Phó Thức Tắc rất bình tĩnh, nhìn có vẻ bình thường.
Nếu như cần cổ anh không đỏ lên, Vân Ly cũng không nhận ra anh đã uống rượu.
“Vừa rồi em hung dữ với anh.”
Vân Ly: "..."
Ồ, anh ấy còn ngu ngơ.
Vân Ly giống như đang dỗ dành đứa nhỏ: “Sao em có thể hung dữ với anh được.”
Phó Thức Tắc nhìn cô một lúc lâu, từ từ hỏi: “Em muốn chứng minh như thế nào?”
"..."
Vân Ly không nói gì, kiên nhẫn nói: “Không thể chứng minh được chuyện anh vừa nói, đây không phải là bắt em phải chứng minh sự thật hôm qua đã ăn cơm à.”
Cô nói một chuỗi dài nhưng Phó Thức Tắc không nghe lọt tai, tự trả lời câu hỏi vừa rồi: “Hôn một cái nghĩa là em không hung dữ với anh.”
"..."
Bọn họ đã đi tới bên cạnh ô tô, Vân Ly muốn nhét anh ngồi vào ghế phụ, nhưng Phó Thức Tắc không bỏ qua, ép cô lên cửa ghế phụ, khẽ giọng nói: “Vậy anh chứng minh cho Ly Ly.”
Hai tay của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-trang/966953/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.