Đó là ảo giác của cô sao?
Vân Ly không biết.
...
Vân Ly nhận được điện thoại của Dương Phương.
"Gần đây buổi tối em trai con về cũng không hay nghịch điện thoại di động, ngày nào cũng vừa về cái đã ngồi trước bàn học. Có phải nó bị cái gì kích thích rồi không?"
Vân Ly lập tức nhớ tới chuyện Vân Dã yêu sớm bèn lắp bắp nói: "Sao có thể? Mẹ, mẹ đừng lo nghĩ vớ vẩn nữa."
Dương Phương tỏ vẻ lo lắng, nói: "Con giúp mẹ hỏi thử xem gần đây em trai con thế nào rồi, có phải áp lực học tập lớn quá không, tiếp tục như vậy mẹ lo là nó không trụ nổi."
Vân Ly: "..."
Đoán chừng là chẳng liên quan gì tới học tập đâu nhưng Vân Ly không dám tự tiện giải thích bèn đồng ý với bà, "Được ạ, để con đi hỏi nó xem."
Vân Ly cũng cảm thấy đúng là đã đến thời điểm nên trò chuyện với Vân Dã về việc này, cô gọi cuộc gọi video qua.
Lúc điện thoại kết nối, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của cậu chàng xuất hiện trên màn hình, Vân Dã không nhịn được méo xệch miệng: "Chị không đọc tin nhắn em gửi chị à?"
Vân Ly: "Hả, có á?"
Lướt lại cuộc hội thoại, sau tin cô nhắn cho Vân Dã lần trước [Vân Dã, chị bái phục em mười nghìn lần!!!], thằng nhóc này thật sự nhắn lại mấy ngày liên tục
Vân Dã: [?]
Một ngày sau.
Vân Dã: [?]
Hai ngày sau.
Vân Dã: [???]
...
Trước đó Vân Ly bị vấn đề tình cảm của mình làm cho sứt đầu mẻ trán nên cũng không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-trang/966908/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.