Ái Lan lo lắng :
- Thây kệ ! Ba ! Ba coi xem Mỹ Ngọc, Mỹ Liên và bà cụ Sáu Riệm có được ghi tên trong đó không ba ?
Luật sư Minh chỉ ngón tay vào một trang :
- Đây ! Có đây con ! Tên của mấy người đó có đây rồi !
Em mừng rỡ cười to, ánh mắt sáng lên :
- Vậy là con yên trí rồi ! Yên trí lắm rồi !
Bây giờ thì con có thể ngồi ngoan cho ba lái xe về Đà Lạt, tới văn phòng sẽ coi nốt mấy điều chi tiết nữa !... À, này ba ! Ba bảo cô thư ký đánh máy chép lại cho dễ đọc hơn, được không ba ?
- Sao lại không được ? Cần phải đánh máy là khác ấy chứ ? Ba còn phải xem xét, nghiên cứu, cân nhắc từng chữ cụ Doanh đã viết trong này. Đúng như lời ông cụ đã nói với luật sư Công : cụ đích thân tự tay viết lấy tờ di chúc. Vậy việc cần là phải kiểm soát kỹ lại coi những câu viết trong này có hợp thể thức không ?
Vừa nghe hết lời cha nói, nét mặt Ái Lan hiện rõ niềm lo lắng :
- Ba cho rằng lá chúc thư này có thể bị coi là không có giá trị đối với luật pháp ?
- Ba chưa dám nói chắc trước khi nghiên cứu thật tỉ mỉ. Nhưng có một điều rõ rệt là trong này không hề đả động gì đến nhà ông Phàm hết. Vậy, cần phải đề phòng kẻo họ sẽ tìm chỗ sơ hở mà phá tờ di chúc mới này đó. Bởi thế cho nên, ba cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-to-di-chuc/3914407/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.