gượng ngồi lên đã nghe tiếng chìa khóa lách cách xoay trong ổ. Lại thêm tiếng chốt bằng sắt phía bên ngoài cánh cửa hầm ken két rít lên rồi lọt lỗ hãm kêu "xoạch" một tiếng.
Tên thủ lĩnh vừa nói vừa cười sằng sặc :
- Rồi ! Ngồi trong đó chờ... chết đói nghe con ranh ! Tiếp theo đó là tiếng đế giày đinh nện cồm cộp trên nền gạch bông, mới đầu còn rõ rệt, chưa đầy phút sau, đã nhỏ dần, nhỏ dần rồi là ... hoàn toàn im lặng.
14 - HẦM TỐI
Khi biết là tụi cướp đã bỏ đi hết và cứ để mặc em bị giam hãm đến chết đói trong hầm cầu thang, Ái Lan sợ hãi thất thần. Em không còn biết làm gì hơn là xô mạnh vai vào cánh cửa khoá trái, hy vọng tông bật ra được. Vô ích ! Cánh cửa tuy cũ kỹ nhưng gỗ dày rất chắc chắn, vẫn không nhúc nhích. Ái Lan hoảng hốt la to kêu cứu, quên bẵng là khu biệt thự tọa lạc tại một nơi hẻo lánh, hàng tháng trời chẳng có ai qua lại.
Thất vọng và vô cùng mệt mỏi, em gục xuống nằm soài ra mặt đất. Trong đầu óc, tuy nhiên vẫn vấn vương một hy vọng mong manh như một làn khói mỏng :
- Phải, biết đâu tụi cướp lại chẳng quay lại mở cửa thả mình ra. Dù tàn bạo, nhưng họ cũng là người như mình, vậy thì mình đói khát khổ sở thế này, chắc họ cũng phải thương hại chứ !
Ngay lúc đó, bên tai em văng vẳng tiếng xe hơi. Quả thật, chiếc xe vận tải chất đầy đồ đang tiến ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-to-di-chuc/3914392/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.