Mỹ Liên reo lên :
- Sao ! Ái Lan đã có tin tức gì về cái đó rồi hả ? Và tụi tôi sắp sửa có tiền của bác Doanh tiêu đến nơi rồi ! Sướng quá !
- Chưa đâu Mỹ Liên ạ ! Mãi tới nay cũng chưa được một tia sáng nào về vụ này hết !
Nét mặt Mỹ Liên sịu ngay xuống khi nghe giọng nói buồn buồn của Ái Lan. Nhưng thoáng cái, cô bé gái nhà nghèo lại tươi ngay nét mặt, và gượng cười :
- Giá có một số tiền khá khá thì tụi này đỡ lo. Nhất là chị Mỹ Ngọc này, Ái Lan ! Đã ba năm nay chị không may nổi một chiếc áo dài. Cũng hên là có một lô quần áo cũ của má Liên để lại, chị lấy ra cắt may lại, mặc cũng đỡ. Nhưng cái giống quần áo mặc hai hơi, sao mau ải quá, cựa mạnh chút xíu là bục à. Cứ cái đà này thì Liên e ngại rằng hai chị em sẽ đi đến chỗ hở da hở thịt mất thôi !
Mỹ Ngọc liếc mắt e ngại, chỉ sợ Ái Lan để ý thắc mắc nhiều đến lời than vãn của Mỹ Liên, vội vàng nói khỏa lấp :
- Nói chuyện mà nghe vậy thôi ! Được hưởng chút nào thì hay mà không thì cũng thôi, chớ tụi này cũng chẳng đặt hết hy vọng vào đó đâu, Ái Lan à ! Vả lại thực ra thì hai chị em cũng đâu có phải là bà con dòng họ chính thức của bác Doanh.
Mỹ Liên :
- Chị nói sao, Mỹ Ngọc ? Chị bảo không bà con dòng họ với bác Doanh ? Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-to-di-chuc/3914374/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.