"Éc, anh cũng là thành viên trong đội bóng chuyền hả? Còn là đội trưởng nữa cơ á? Em có thấy anh tập bóng chuyền hồi nào đâu, sao biết chơi hay vậy?" Lệ Chi kinh ngạc hỏi dồn dập, khi Mạc Khải Ân tiến lại gần chúng tôi.
Tôi ngồi cứng ngắc trên ghế, không dám ngẩng đầu lên. Vô số ý nghĩ đang tấn công tâm trí tôi lúc này, tôi loay hoay ngụp lặn trong đám viễn cảnh tồi tệ mà bản thân tự suy diễn.
"Sao em lúc nào cũng oang oang cái miệng vậy?"
Nghe lại giọng điệu quen thuộc ấy, tim tôi bỗng đập mạnh, trong lòng trào dâng dòng cảm xúc phức tạp khó nói được thành lời. Tôi cứ thế ngồi yên không cử động, trông chẳng khác gì một thân xác vô hồn đã mất đi ý thức.
"Cậu sao thế?" Bất thình lình, Lệ Chi chạm nhẹ vào vai tôi, khẽ hỏi.
Tôi suýt đứng tim, cả người giật nảy lên. "Không, không có gì đâu."
Ngay chính thời điểm đó, tôi lại chạm mắt với Mạc Khải Ân một lần nữa. Tâm trạng tôi rối bời, và rồi như rơi xuống vực thẳm khi nhận được ánh nhìn hoàn toàn vô cảm từ anh ta.
Tôi cười chua chát.
Vốn đã đoán trước được ít nhiều, vậy mà vẫn cảm thấy có gì đó thật đắng cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
"Ông tổ của con ơi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, ông còn tính đứng đấy đến khi nào nữa hả? Coi như con van xin con quỳ lạy ông luôn đó, ông làm ơn qua đây khởi động giùm con với."
Người đàn anh đứng cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-than-phan-mot-tinh-yeu/2906706/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.