Chương trước
Chương sau
Anh nói: “Ông có biết nếu như lạm dụng những loại thuốc rác rưởi đó, mà dược tính không thế chuyến hóa kịp thời được thì sẽ dẫn tới suy gan cấp tính không?”
“..” Sao Bạc Ngạn Thiên có thế ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như này: “Sao có thể chứ?”
“Ông nghĩ sao?” Bạc Tuấn Phong hỏi: “Dục vọng muốn khống chế tất cả của ông mạnh mế vậy sao? Tất cả mọi thứ đều phải nãm trong tầm kiểm soát của ông thì ông mới chịu để yên đúng không?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Mày đang nói chuyện với tao bằng cái giọng gì đấy! Tiêu Dương cũng là cháu trai tao, chẳng lẽ tao lại muốn hại nó ư2 Chuyện thành ra thế này, cũng đâu phải do tao muốn vậy…”
“Nhưng mọi chuyện là do một tay ông dàn dựng!” Bạc Tuấn Phong, ngắt lời ông ta: “Nếu Tiêu Dương có mệnh hệ gì, ông tính làm thế nào đây”
“Có thế xảy ra chuyện gì được chứ? Cơ thể nó luôn luôn mạnh khỏe, cũng không đến mức…”
“Loại thuốc kích thích như vậy, lỡ như mà vượt quá khả năng trao đối chất của cơ thể, dẫn tới suy gan cấp tính thì sẽ có hậu quả gì, ông biết không?”
Bạc Tuấn Phong tới trước mặt Bạc Ngạn Thiên, gắn từng chữ một: “Sẽ chết đấy”
Đột nhiên sắc mặt Bạc Ngạn Thiên tái mét, cánh môi run lên bần bật: “Không thể nào! Sao có thế chứ!”
Bạc Tuấn Phong không muốn để ý tới ông ta nữa.
Anh ôm Vân Giai Kỳ về phía phòng, Mất một lúc lâu sau Bạc Ngạn Thiên mới hồi phục lại tinh thần, người giúp việc đi tới, dò hỏi: “Ông chủ ơi, ông…”
“Đến… đến bệnh viện!” Bạc Ngạn Thiên nói: “Đến bệnh viện ngay lập tức!”
“Vâng”
Sau khi trở về phòng, Vân Giai Kỳ vẫn còn chưa hết hoảng sợ, đặc biệt là lúc nghe thấy Bạc.
Tuấn Phong nói Bạc Tiêu Dương có thể “sẽ chết”, cô càng không thể ngồi yên được.
Cô nhẹ níu lấy ống tay áo của Bạc Tuấn Phong, hỏi: “Cậu ấy sẽ chết ư?
“Hửm?”
“Bạc… Bạc Tiêu Dương” Vân Giai Kỳ hỏi: “Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao thế?”
Bạc Tuấn Phong thấy cô đang run lên vì sợ hãi Đầu óc Vân Giai Kỳ trống rồng, đến mức hốc mắt cũng chua xót, cảm thấy tủi thân, hoang mang, nhưng lại không khóc nối.
“Anh sẽ không để cậu ấy chết” Bạc Tuấn Phong nói: “Bây giờ anh phải đến bệnh viện, em ở nhà một mình nhé?”
‘Vân Giai Kỳ gật gật đầu: “Ừm… tôi không thể đi cùng ư?”
Cô cũng lo cho Bạc Tiêu Dương, Bạc Tuấn Phong nói: “Em không được đi”
Vân Giai Kỳ há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì cả Không biết qua bao lâu, chờ đến khi Vân Giai Kỳ ổn định lại thì Bạc Tuấn Phong đã đi rồi Cô đứng lên, bước về phía cửa, mở cửa ra, trông thấy một cô bé đang đứng lẻ loi ở phía cuối hành lang Vân Giai Kỳ vừa nhìn đã nhận ra là Mạn Nhi.
“Mạn Nhi?”
Đồng tử của Mạn Nhi co tút lại.
“Mẹ..”
Chỉ khi không có Mộ Ngọc My, cô bé mới có đủ can đảm gọi Vân Giai Kỳ là “mẹ”
Vân Giai Kỳ hơi nhíu mày lại “Hả?” một tiếng theo bản năng, Cô hỏi: “Mạn Nhi, cậu đứng một mình ở đó làm gì thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.