Chương trước
Chương sau
Ông ta đau lòng nhìn Vân Giai Kỳ, thử dò hỏi: “Giai Kỳ, con không nhận ra cha sao?”
“Cha?
Vân Giai Kỳ nhíu mày: “Ông là cha của tôi sao?”
Nhận ra được giọng nói của Vân Giai Kỳ ngây thơ như một đứa trẻ bảy tám tuổi, Cung Dận cũng kiên nhẫn dỗ dành cô: “Đúng vậy đó, cha là cha của con, con là con gái cưng của cha”
“Nhưng mà tại sao tôi không nhớ ông?” Vân Giai Kỳ vẫn tỏ ra nghỉ ngờ như cũ, cô nhìn về phía Bạc Tuấn Phong với ánh mắt nghỉ hoặc, giống như.
đang chờ đợi một đáp án.
Bạc Tuấn Phong nói: “Ngoan, ông ấy là cha của em”
Lúc này Vân Giai Kỳ mới tin tưởng.
Dường như trên thế giới này cô chỉ tin tưởng một mình Bạc Tuấn Phong “Ừm! Ngoan!”
Trong lòng Cung Dận đau đớn.
Ông ta nằm lấy tay của Vân Giai Kỳ, hốc mắt cực kỳ chua xót: “Giai Kỳ, là cha không bảo vệ tốt cho con, cha… thật sự rất xin lỗi con..”
Cung Chiến đi tới bên cạnh Cung Dận nói với ông ta: “Cha, trước hết để em gái ngồi xuống đi đã”
“Được” Cung Dận nói với Vân Giai Kỳ: “Giai Kỳ, tới đây ngồi bên cạnh cha được không?”
“Con muốn ngồi chung với chú” Cô vẫn rất sợ người lạ, vì vậy cô chỉ muốn dán vào Bạc Tuấn Phong “Được được, vậy con ngồi ở bên cạnh cha, để Tuấn Phong ngồi ở bên kia của con, có được không?”
Lúc này Vân Giai Kỳ mới gật đầu một cái.
Tất cả mọi người đều ngồi vào bàn Bạc Tuấn Phong giới thiệu với Vân Giai Kỳ: “Đây là cha của em, đây là anh trai của em”
Vân Giai Kỳ nhìn theo hướng anh giới thiệu, nhìn về phía Cung Chiến.
Cung Chiến cũng nhìn cô, thấy cô vẫn chấm chú nhìn mình, anh ta cong khoé môi dịu dàng nói: “Giai Kỳ, em còn nhớ anh không?”
Vân Giai Kỳ lặng lẽ lắc đầu.
Cô không nhớ gì cả. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ánh mắt Cung Chiến tối sầm lại.
Cung Phi ở bên cạnh không nhịn nổi hỏi: “Tình trạng cô ấy như thế này, rốt cuộc thì mất bao lâu mới có thể bình phục lại?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Cũng không rõ nữa.”
Cung Dận nói: “Cho dù có thể hồi phục hay không, cho dù cả đời nó có như này thì nhà họ Cung cũng sẽ chăm sóc nó”
Mộng Yến Mi vừa bước vào phòng, nghe thấy câu nói này của Cung Dận, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu, bà ta vừa ngồi vào chỗ vừa nói: “Sao nhà họ Cung có thể chăm sóc cô ta cả đời được chứ? Cô ta đã được gả đến nhà họ Bạc, đã thành người nhà họ Bạc rồi Đang nói, bà ta nhìn về phía Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong, Tiêu Dương đâu rồï? Tại sao cậu ta chưa đến?”
Rõ ràng bà ta đang cố ý nhắc đến Bạc Tiêu Dương.
Cung Dận vừa nghe xong, ngay lập tức nhíu mày.
Tuy nhiên, theo lời của Mộng Yến Mi, ông ta hỏi Bạc Tuấn Phong: “Rốt cuộc cậu định giải quyết việc này như thế nào?”
Dừng một chút, ông ta lại nhấn mạnh thêm một câu: “Có một câu cảnh cáo, chú buộc phải nói trước với con, chú nhất định không gả con gái chú đến nhà họ Bạc đế làm vợ bé đâu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.