Cô ta lùi lại vài bước, tức giận hét lên: “Còn dám hung dữ với tôi? Cũng may là tôi chưa mang thai. Nếu trong bụng tôi có cốt nhục của Tuấn Phong thì liệu tôi có thế chịu được sự sợ hãi như vậy không?”
Nói xong, Mộ Ngọc My hét lên: “Còn không ném con chó này ra ngoài!” Những người làm lập tức tụ tập thành từng nhóm, cố gắng giật lấy con chó từ trong ngực Vân Giai Kỳ, “Không được chạm vào nó!
Vân Giai Kỳ ôm chặt Bối Lạc vào lòng: “Ai dám động vào nó?”
“Làm gì vậy?”
Tiếng chất vấn từ cửa truyền vào.
Mọi người đều sợ hãi đến mức đứng bất động, mắt nhìn theo tiếng nói thì thấy Bạc Tiêu Dương đứng ở cửa lạnh lùng nhìn màn trò hề này.
Vân Giai Kỳ lập tức ôm Bối Lạc lùi sang một bên, trừng mắt nhìn Mộ Ngọc My.
Người phụ nữ này dường như đang muốn nhầm vào cô!
Bạc Tiêu Dương bước đến bên cạnh Vân Giai Kỳ, hỏi: “
“Cô ấy… cô ấy muốn ném Bối Lạc ra ngoài.”
Bối Lạc?
Bạc Tiêu Dương liếc nhìn con chó nhỏ trong ngực Vân Giai Kỳ liền biết rằng “Bối Lạc” là tên của con chó.
“Em mang nó về khi nào?”
“Em sao vậy?”
“Ngày hôm qua” Vân Giai Ky nói: “Nó bị bỏ lại bên đường và không có nhà để về. Em cảm thấy nó đáng thương và cũng rất dễ thương nên đã mang nó về nhà”.
Mộ Ngọc My tức giận nói: “Tiêu Dương, cậu vẫn còn biết trở về? Cậu cũng là người đã kết hôn, tại sao đêm qua không về nhà, đi nơi nào? Cậu không phải là bỏ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355227/chuong-1459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.