“Mẹ.”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn theo tiếng kêu, liền thấy một cô bé mặc váy đứng ở phòng khách, khiếp sợ nhìn cô.
Mẹ?
Trong lòng Vân Giai Kỳ thoáng hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, trong phòng khách ngoại từ cô thì không còn ai khác.
Cô bé kêu ai vậy?
Vân Giai Kỳ nhìn chäm chấm Mạn Nhị, nhìn thấy Mạn Nhi cũng không nói lời nào.
Không phải là cô không nói lời nào mà là không dám nói lời nào.
Mộ Ngọc My không cho cô bé nhận Vân Giai Kỳ.
Nhưng hôm nay bốn bề vắng lặng, cô bé mới có dũng khí gọi một tiếng.
Nhưng Mạn Nhi nhìn thấy Vân Giai Kỳ một mặt nghỉ hoặc nhìn bản thân, trong ánh mắt đều là xa lạ, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút.
Vân Giai Kỳ nói: “Em tên là gï?”
Giọng nói quen thuộc, cũng xa lạ mà ngây thơ.
Mạn Nhi lập tức trợn tròn mắt.
Mẹ đã quên mất cô bé rồi?
Mạn Nhỉ tủi thân chớp chớp mắt.
Vân Giai Kỳ vẫy vẫy tay với cô bé: “Lại đây đi”
Mạn Nhi cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có ai thì cô bé mới thở phào một hơi, chạy nhanh tới bên cạnh Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ hỏi: “Có muốn cùng chơi với nhau không?”
Mạn Nhi giật mình, nhìn con chó nhỏ mà cô nảm trong tay, bỗng nhiên bị Bối Lạc hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
“Oal Chú cún thật đáng yêu!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mạn Nhi ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối nhìn Bối Lạc.
Vân Giai Kỳ cũng ngồi xổm trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355224/chuong-1456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.