“Làm sao vậy, đến cả quyền tự do nuôi chó mà con cũng không có?”
Bạc Ngàn Thiên nói: “Con chó bẩn như vậy, trên người có biết bao nhiêu vi khuẩn, nhỡ lây cho con thì sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Ông yên tâm, bệnh của chó chỉ lây bệnh cho chó, không thể lây cho người, ông nội là người chứ không phải chó nên sẽ không bị bệnh đâu!”
“Con..!” Bạc Ngàn Thiên nghe những lời này liền tức giận.
Vân Giai Kỳ thẻ lưỡi nói thầm một câu: “Con chỉ nói sự thật thôi!”
Nói xong, cô liền trốn sau lưng Bạc Tuấn Phong, cũng không nói chuyện nữa.
Bạc Tuấn Phong nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất.
Xem ra vừa nãy đã tiến hành một cuộc đua giữa người và chó.
Bạc Tuấn Phong cũng nhìn thấy đôi dép lê bị cản hư của Mộ Ngọc My, xoay người nhìn Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ ủy khuất nói: “Nó chạy nhanh quá, găm dép rồi bỏ chạy..”
“Trở về phòng đi”
“Ừm”
Bạc Tuấn Phong nói với Bạc Ngàn Thiên: “Ông nội nghỉ ngơi sớm đi”
Bạc Ngàn Thiên vôi la lên: “Con đi đâu vậy?”
“Trở về phòng”
“Phòng của con ở trên lâu!”
“Ông nội chăm sóc tốt cho bản thân đi, không cần quan tâm tới người khác” Bạc Tuấn Phong nói xong cũng không quay đầu mà kéo tay Vân Giai Kỳ trở về phòng, Ánh mắt Bạc Ngạn Thiên càng ngày càng nặng nề.
Trong phòng.
Vân Giai Kỳ ôm Bối Lạc vào phòng tắm, nói với Bạc Tuấn Phong theo sát đi vào: “Chúng ta tắm cho nó nhé?”
“Ừm?
Hai người cùng nhau tắm cho chó.
Vốn dĩ Vân Giai Kỳ nghĩ con chó nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355221/chuong-1453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.