“Được đó được đói”
Thế nhưng chỉ một lát sau, Vân Giai Kỳ lại đột nhiên rên rỉ Dữ”
Bạc Tuấn Phong thấy cô ôm bụng cau mày, hỏi: “Em sao thế?”
Đứa nhóc này vậy mà lại ăn quá no!
Bạc Tuấn Phong ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cô.
Anh vừa xoa vừa hỏi: “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”
“Hình như tôi ăn quá nhiều rồi Có lẽ vì quá đói nên vừa ngồi xuống bàn cô đã chén hết, ăn sạch sẽ tất cả mọi thứ.
Vốn dĩ dạ dày của cô cũng không lớn, cô lại không cẩn thận mà ăn quá no.
Bạc Tuấn Phong giúp cô xoa bụng.
Không biết anh dùng phương pháp gì, rất nhanh, Vân Giai Kỳ đã cảm thấy bụng của mình không còn khó chịu như vậy nữa Có lẽ vì anh xoa rất thoải mái, cho nên cô dựa vào ngực anh lại có chút buồn ngủ.
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, nhìn đôi mắt nặng tĩu của cô, anh cũng không đánh thức cô mà để cô tựa vào ngực mình ngủ.
Ăn no rồi đi ngủ Đứa nhóc này thực sự đã thành một con mèo lười.
Đầu bếp đi tới, do dự nói: “Ngài Bạc…”
“Xuỵt”
Bạc Tuấn Phong đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo ông ta không cần nói.
Đầu bếp ngoan ngoãn không nói nữa, lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn, chỉ một lát sau, lại lấy ra một cái chăn lông.
Bạc Tuấn Phong trùm chăn lông lên người Vân Giai Kỳ, cúi đầu, hôn một cái lên mặt cô.
Vân Giai Kỳ cuộn tròn trong ngực anh, theo bản năng khế cọ ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhãn vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355195/chuong-1427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.