Bạc Tuấn Phong phản kháng lại, nằm lấy tay cậu ta, nhíu mày và nói “Làm sao? Không thể điều tra được tung tích của người, phiên muộn xấu hố vì thành tích nên tức giận à?”
Bạc Tiêu Dương giật mình!
Cậu ta nghiến răng nói: “Bạc Tuấn Phong, anh còn muốn tôi nhắc nhở lại cho anh không? Rẵng Vân Giai Kỳ là vợ của tôi, cô ấy đã danh chính ngôn thuận là vợ của tôi rồi, là mợ ba, anh còn nhiệt tình như vậy để làm cái gì? Anh là anh cả của tôi, quan tâm đến em dâu một cách quá mức như vậy à? Anh không cảm thấy là nên tránh hiềm khích sao?”
“Cô ấy và cậu vẫn còn chưa kết hôn”
Bạc Tiêu Dương ngạc nhiên trừng mắt lên nhìn anh.
Bạc Tuấn Phong lại nói tiếp: “Cô ấy vẫn chưa tổ chức đám cưới với cậu thì làm sao có thể tính là vợ danh chính ngôn thuận của Bạc Tiêu Dương giống như đang đánh giá một con quái vật, nói: “Cho nên anh nói như vậy là có ý.
“Cô ấy là người của tôi, làm sao mà tôi có thể không quan tâm được?”
Bạc Tiêu Dương nói một cách giận dữ: “Oô ấy không phải là người của “Cô ấy có phải là người của tôi hay không, cậu nói không tính”
“Cô ấy có phải là người của anh hay không, anh nói cũng không tính!”
Bạc Tiêu Dương nói: “Bạc Tuấn Phong, tôi mặc kệ anh đã nhớ ra cái gì, nhưng chính anh là người đã đánh mất cô ấy, chính anh là người đã buông tay. Bây giờ, cô ấy là vợ tôi, không phải là vợ anh! Anh phải phân biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355165/chuong-1397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.