Chương trước
Chương sau
Uống thuốc tây không ổn sao?” Vân Giai Kỳ nhìn thấy thuốc bắc thì liền đau đầu: “Thuốc bắc khó uống đến mức như vậy, cơ bản nuốt không trôi được đâu chứ?”
“Khó uống sao?” Bạc Tiêu Dương cầm lên, tự mình uống một ngụm, hời hợt nói: “Không khó uống đâu”
Vân Giai Kỳ nhìn cậu ta như quái vật: “Cậu không sợ đẳng chút nào sao?”
“Không đảng đâu, rất ngọt mà” Bạc Tiêu Dương lừa cô nói: “Chỉ có ngửi mùi thấy đẳng thôi Vân Giai Kỳ nửa tin nửa nghĩ nhìn cậu ta: “Cậu nói dối, thuốc bắc làm sao không đẳng được?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi nói bọn họ cho thêm đường rồi”
Vân Giai Kỳ càng hoài nghỉ hơn.
Thuốc bắc có thêm đường sẽ không làm giảm dược tính của nó chứ?
Bạc Tiêu Dương đưa bát thuốc tới, mùi thuốc nồng xâm nhập vào khoang mũi, Vân Giai Kỳ còn chưa kịp kêu khổ, cậu ta đã lập tức véo mũi cô lại “Đừng ngửi”
Bạc Tiêu Dương nói: “Nhảm mắt hai mắt lại, uống một hớp đi: Vân Giai Kỳ liếc nhìn bát thuốc đặc sệt, cực kỳ hoảng sợ.
Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi nói y tá làm đậm đặc hơn một chút, như vậy lượng thuốc sẽ ít hơn”
“Ít thìl à ít, nhưng đẳng thì vẫn đắng thôi”
“Ngoan, uống thuốc đi”
Vân Giai Kỳ nhắm mắt lại, cầm lấy bát thuốc trên tay, hớp một hơi thật nhanh.
Chén nước thuốc đắng thoáng cái vào khoang miệng cô, trong lòng cô muốn kêu cứu cả lên, theo bản năng muốn ném bát thuốc đi, nhưng Bạc Tiêu Dương lại cẩn thận bưng bát thuốc, giống như giữ không cho thuốc đổ xuống người cô.
Cho đến khi uống xong chén thuốc, nước thuốc đẳng đã vào bụng cả, ‘Vân Giai Kỳ nhe răng trợn mắt, suýt nữa thì hét lên.
“Đảng quá, quá..”
Cô còn chưa kêu lên xong, một viên kẹo ngọt đã được nhét vào miệng cô ấy.
Là một viên kẹo sữa.
Kẹo sữa tiết ra một vị ngọt, nhanh chóng làm bớt đi vị đẳng trong miệng cô.
‘Vân Giai Kỳ vừa mở mắt ra thì đã thấy trong mắt Bạc Tiêu Dương ẩn chứa nụ cười, nghiền ngắm nhìn cô.
Sao mà cô có thể dễ thương như vậy?
Chỉ là uống một bát thuốc mà thôi, như một đứa trẻ ngây thơ.
Vân Giai Kỳ vừa nhai kẹo sữa, vừa nhìn chãm chãm vào cậu ta với vẻ oán hận mờ mịt, ánh mắt như đang buộc tội.
Bạc Tiêu Dương nhẹ nhàng nhéo mặt cô: “Còn đẳng à?”
“Đẳng!”
“Đã uống xong rồi sao, hả?”
Bạc Tiêu Dương thực sự đối xử dỗ dành cô như một đứa trẻ.
Vân Giai Kỳ đột nhiên có chút hoảng hốt.
Từ nhỏ đến lớn, ít có người nào dỗ dành cô như vậy.
Cô dường như trưởng thành từ rất sớm, trong vòng một đêm, cô đã không học cách cư xử như những đứa trẻ khác hay làm nững với cha mẹ, đột nhiên trở thành người lớn rồi Nhưng trên đời này, có cô gái nào lại không thích được cưng nựng như một đứa trẻ vậy chứ?
Vân Giai Kỳ thấy trong lòng thật ấm áp.
“Tôi muốn về nhà.
“Ừ, chúng ta về nhà”
Bạc Tiêu Dương mang bộ quần áo mới vào và nói với cô: “Cô tự thay nó được chứ?”
“Ừ” Vân Giai Kỳ ôm quần áo, đi vào phòng tắm, nhân tiện đi tằm một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.