Chương trước
Chương sau
Mộ Ngọc My đi theo đội cứu trợ tới tầng một, Bạc Tiêu Dương vừa bước vào thang máy, liền thấy Mô Ngọc My cùng một đám kĩ sư.
Cậu ta nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu đến rất đúng lúc!” Mộ Ngọc My bực bội không biết trút bao nhiêu cho đủ, hỏi Bạc Tiêu Dương: “Tại sao cậu không quản tốt người phụ nữ của mình chứ?”
Bạc Tiêu Dương cũng lộ ra vẻ mặt không vui: “Có chuyện gì cơ chứ?”
Từ khi đính hôn với Bạc Tuấn Phong, có lẽ ý lại mình chuẩn bị là vợ tương lai của tống giám đốc Thiên Ngạo, vì vậy, Mộ Ngọc My phong độ không hề nhỏ.
Cô ta vậy mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.
“Vân Giai Kỳ đang bị mắc kẹt trong thang máy với Tuấn Phong, hai người họ đang ôm nhau trong đó kìa! Cô ta đúng là đồ đê tiện, quyến rũ đàn ông khắp mọi nơi!” Mộ Ngọc My nói rồi, bước đến trước mặt Bạc Tiêu Dương: “Là cậu không quản cô ta cho tốt, đây là còn chưa kết hôn đó, nếu kết hôn rồi, cô ta sẽ đi khắp nơi cảm sừng cậu, cậu có quản được không hả?”
Bạc Tiêu Dương sắc mặt lập tức ảm đạm xuống Anh ta đi tới trước mặt Mộ Ngọc My, mặt không chút cảm xúc: “Cô nên xem lại thân phận của chính mình đi, điều gì nên nói, điều gì không nên nói, trong lòng cô phải nên biết rõ ràng chứ”
“Cô ta dám chạy đến quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, cô ta còn không sợ mất mặt, vậy tôi tại sao không dám nói cô ta vậy chứ? Cô ta dám làm thì tôi dám nói! Cô ta còn dám làm điều không kiêng nế vậy nữa, tôi sẽ công bố với thiên hạ rằng vợ chưa cưới của cậu không biết xấu hổ, đi khắp nơi quyến rũ đàn ông!”
Bạc Tiêu Dương đột ngột nắm chặt tay.
Cậu ta không đánh phụ nữ.
Nhưng đối với Mộ Ngọc My, cậu ta thực sự đã nghĩ đến làm điều đó.
Nếu cô ta còn dám nói thêm câu nào nữa, hôm nay cậu ta sẽ phá lệt “Cô câm miệng cho tôi” Bạc Tiêu Dương nói: “Cô đừng tưởng cô là vợ chưa cưới của Tuấn Phong mà tôi không dám đụng chạm tới cô. Từ khi nào mà nhà họ Mộ cô dám láo xược trước nhà họ Bạc chúng tôi chứ? Cô tưởng tôi là ai chứ, còn dám lỗ mãng nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu”
Mộ Ngọc My trả lời mỉa mai: “Cậu cũng biết mất mặt à! Cậu cũng biết mất mặt, tại sao lại không quản cho tốt người phụ nữ của mình? Sao cô ta dám ôm hôn phu của tôi, cái này để người khác nhìn vào, nghĩ tôi như thế nào, rồi nghĩ cậu như thế nào? Không biết giữ ý tứ, không biết giữ đức hạnh, cậu lại thực sự muốn rước loại phụ nữ này vào nhà sao!”
“Chát!”
Bạc Tiêu Dương tát cô ta ngay lập tức.
Mộ Ngọc My không bao giờ nghĩ tới rảng Bạc Tiêu Dương lại dám tát cô ta trước mặt nhiều người như vậy.
Xung quanh vẫn còn rất nhiều người.
Vừa nhìn thấy Bạc Tiêu Dương ra tay với Mộ Ngọc My, xung quanh nháo nhào há hốc mồm.
Có thế thấy được, Bạc Tiêu Dương đã đạt đến giới hạn chịu đựng.
Mộ Ngọc My che mặt lại nhanh, đôi mắt lấp lánh một chút, không lâu sau thì khóc nức nở tổ cáo: “Cậu vậy mà dám đánh tôi sao? Bạc Tiêu Dương, cậu lấy tư cách gì mà dám ra tay với tôi hả?”
“Cô có tư cách gì mà đánh giá người phụ nữ của tôi?”
“Cậu còn biết đó là người phụ nữ của mình sao?”
“Vậy thì tại sao cô không quản lý tốt Bạc Tuấn Phong của cô đi?”
Bạc Tiêu Dương không nhịn được mà nói: “Nếu như trong lòng anh ấy có cô ở đó, anh ấy sẽ trêu ghẹo đến Vân Giai Kỳ sao?”
“Rốt cuộc là ai trêu ghẹo ai hả? Tôi thấy là do Vân Giai Kỳ mặt dạn mày dày nhớ nhung yêu thương thì có đấy!”
“Nếu cô không thể quản lý đàn ông của cô, có người phụ nữ khác sẽ giúp cô. Ngay cả khi không có Vân Giai Kỳ, cô cũng không thể giữ được Bạc Tuấn Phong dù chỉ một chút”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.