Chương trước
Chương sau
Cố Phương Huyền đi tới, quỳ xuống bên cạnh bà ấy, nhìn trên người quần áo của Lâm Lục Thư hơi xộc xệch, rõ ràng có dấu hiệu của xâm hại Hồi tưởng tới đống lộn xộn ở ngoài, Cố Phương Huyền nhớ ra cái gì, thắc mắc nói: “Mấy người đó lại tới đây ạ?”
Lâm Lục Thư sợ hãi gật đầu.
Cố Phương Huyền nói: “Mẹ, mẹ yên tâm. Con đã đóng cửa và khóa lại tồi”
Bảo sao không bật đèn.
Thì ra bị mấy người kia dọa.
Lúc Cố thị phá sản, nợ nần rất nhiều.
Có một số chủ nợ thấy ông Cố chạy trốn, cũng không đến gây khó dễ cho hai mẹ con Biết hai mẹ con không có tỉ trả, cũng không muốn lãng phí thời gian.
Nhưng có một số chủ nợ, rõ ràng còn có ý đồ khác, thỉnh thoảng lại chặn ở cửa Hai mẹ con đã đối rất nhiều chỗ ở, thậm chí có lúc tới đỉnh điểm là một tháng ba lần.
Tháng đó, Cố Phương Huyền mất ba tháng tiền nhà và đặt cọc vì chuyển nhà, quả là khố rách áo ôm Những người đó vẫn như âm hồn không tiêu tan, chẳng qua là nhầm vào Cố Phương Huyền.
Bọn chúng thấy Cố Phương Huyền xinh đẹp lại là tiểu thư khuê các, vì thế mà có chút ý đồ không chân chính.
Có chủ nợ nói với Lâm Lục Thư chỉ cần gán con gái Cố Phương Huyền cho họ, thì những món nợ kia coi như xong.
Nhưng Làm gì có chuyện gán người đâu?
Hơn nữa, Cố Phương Huyền bị gán nợ đế làm gì, Lâm Lục Thư biết rõ.
Nhất định sẽ không sống tốt đẹp gì Lâm Lục Thư nói với Cố Phương Huyền: “Phương Huyền, mẹ xin lỗi con. Mẹ không có đủ khả năng bảo vệ con. Cha con bỏ mặc lại hai mẹ con mà bỏ trốn. Nếu không…con cũng không cần quan tâm tới mẹ, con tới thành phố bên cạnh ở đị, tới nhờ vả cậu con cũng được.”
Cố Phương Huyền cười: “Mẹ, mẹ vẫn chưa từ bỏ sao? Nhờ vả cậu con? Lần đó không phải ông ta đã nói thẳng mặt mẹ rồi sao”
Quả thực cậu Lâm Đình Tùng có từng nói, nếu sau này không còn chỗ nào để đi thì sẽ để hai mẹ con dựa nhờ vào họ.
Nhưng đó chỉ là những lời hoa mỹ.
Nếu Cố Phương Huyền thật sự tới thành phố tìm Lâm Đình Tùng, ông ta chắc chẩn sẽ đóng chặt cửa mà trốn cô ấy.
Nhà họ Cố cõng nhiều nợ như thế, Lâm Đình Tùng chỉ muốn trốn cho thật xa. Nếu không, lúc đầu họ cũng không phải bán gia sản của thủ đô mà tới tỉnh lị phát triển.
Hồi nhà họ Cố còn phát triển, nhà họ Lâm cũng được nở mày nở mặt theo.
Bây giờ nhà họ Cố gặp khó khăn, bạn bè, người thân gì đó, đều trở mặt nói không quen.
Lâm Lục Thư thở dài: “Cậu của con vẫn rất yêu thương con, nếu con tới đó, cậu con sẽ không thể bỏ mặc con được.”
“Mẹ, cứ coi như con có thể dựa dẫm vào cậu thì sao chứ?
Cố Phương Huyền nhíu mày nói: “Lế nào mẹ muốn con bỏ mặc mẹ sao?”
Lâm Lục Thư run rẩy nói: “Tối nay, ông chủ Đỗ kia đã dẫn công ty đòi nợ tới đây. Ông ta nói, tháng này nếu tiền vốn chưa trả thì nhất định phải trả tiền lãi, nếu không, ông ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta dễ dàng như trước nữa đâu!”
“Lãi?”
“Bốn nghìn năm trăm tỷ.”
Cố Phương Huyền hít một hơi lạnh: “Rốt cuộc ông ta muốn làm gì? Rõ ràng ông ta biết, hoàn cảnh bây giờ của chúng ta, đến một trăm năm mươi triệu còn khó nữa là mười lăm tỷ. Ông ta muốn con phải đi cướp ngân hàng sao?”
“Rốt cuộc thì người ta cũng có lý của người ta, tiên nợ không trả, đó là lẽ hiển nhiên” Lâm Lục Thư nói: “Đều tại tên khốn nạn cha con! Bỏ mặc chúng ta không quản!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.