Chương trước
Chương sau
Mộ Ngọc My ngạc nhiên.
Cái gì?
Ý vương miện này là số 1 kia đấu giá cho Vân Giai Kỳ sao?
Làm sao có thế?
Số 1 thần bí kia rốt cuộc là ai, lại bỏ ra chín nghìn tỷ để đấu giá chiếc vương miện tặng cho Vân Giai Kỳ, chỉ để có được nụ cười của cô?
Người này chắc bị điên rồi!
Vân Giai Kỳ nói tránh: “Vô công bất thụ lộc, giúp tôi cảm ơn tới tiên sinh của các anh”
“Tiên sinh biết nhất định cô sẽ nói như vậy, anh ấy còn nói, cô Vân Giai Kỳ là cầu vồng đẹp nhất trên thế giới này. Cô Vân Giai Kỳ có thế xuất hiện trong thế giới của anh ấy chính là công lao lớn nhất rồi”
Cầu vồng đẹp nhất…
Khóe mắt của Vân Giai Kỳ hơi nháy, lờ mờ đoán ta được anh chàng số.
1 thần bí kia là ai rồi.
Kỳ Thiên Nam?
Anh ta luôn miệng gọi cô là cầu vồng nhỏ, nhưng Vân Giai Kỳ không hiểu tại sao anh ta lại gọi cô là cầu vồng nhỏ.
Cô cũng chẳng phải là ngũ nhan lục sắc gì.
Vân Giai Kỳ thở dài, vẫn có chút do dự.
Người kia lại nói: “Cô Vân Giai Kỳ xin cô nhất định phải nhận lấy món quả này, nếu không… chúng tôi khó ăn nói!”
Nhóm người tỏ ra rất khó xử.
Vân Giai Kỳ đau đầu nhíu mày: “Tôi biết rồi, anh cầm về phòng tôi trước đi”
“Vâng”
Nhóm người mang chiếc vương miện về phòng.
Khó khăn lắm Mộ Ngọc My mới định thần lại được, mấy người ấy đã mang vương miện vào phòng thay đồ của Vân Giai Kỹ rồi, xoay người rời đi Mãi cho đến khi họ đi xa rồi, cô ta mới phản ứng lại Vị tiên sinh số 1 này chính là vì Vân Giai Kỳ đấu giá chiếc vương miện, vì thế sợ Vân Giai Kỳ từ bỏ đấu giá, anh ta mới tăng giá gấp đôi chính là muốn đấu giá để tặng chiếc vương miện này cho Vân Giai Kỳ?
Rốt cuộc vị tiên sinh số 1 kia là ai!
Vân Giai Kỳ vừa đi vào trong phòng thay đồ, bỗng nhiên Mộ Ngọc My.
chửi một câu: “Loại đê tiện”
Vân Giai Kỳ đột ngột dừng lại.
Sắc mặt của cô không hề thay đổi quay người lại, mắt hơi híp lại Mộ Ngọc My không chỉ chửi cô một lần.
Lần trước chửi cô là tiện nhân, báy giờ lại chửi cô là đồ đê tiện.
Vân Giai Kỳ quay người lại, đi tới trước mặt cô ta, khuôn mặt lạnh lùng: “Cha mẹ của cô không dạy cô phép tắc là gì Mộ Ngọc My hừ lạnh: “Cần phải giữ phép tắc với cô sao?”
Vân Giai Kỳ cười mia: “Xem ra, là chưa dạy rồi!”
Nồi xong, cô tát cho Mộ Ngọc My một cái bạt tai Mộ Ngọc My không ngờ rằng, Vân Giai Kỳ này nói làm là làm.
Cô ta thất bại liên tục ôm mặt, nhìn Vân Giai Kỳ không dám tin.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Nhìn gì? Cha mẹ cô không dạy cô phép tắc là gì, vậy thì để tôi thay họ dạy dỗ cô thật cẩn thận!”
Mộ Ngọc My tức giận: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôï? Trước giờ cha tôi còn không nổ đánh rồi “Cô nói tại sao tôi đánh cô? Tôi muốn đánh thì đánh thôi Nồi xong, Vân Giai Kỳ lại nói: “Cô nói ai là đồ đê tiện? Mộ Ngọc My ai tặng vương miện cho tôi, tốn bao nhiêu tiền để đấu giá nó thì có liên quan tới cô sao? Nếu cô không cam lòng, thì cô bảo Bạc Tuấn Phong đấu giá mà tặng cho cô, chín nghìn tỷ không phải anh ấy không có. Lẽ nào cô không biết, nhà họ Bạc không có gì ngoài tiền, tùy ý cũng mua được mấy nước. Tại sao cô không bảo anh ấy mua tặng cho cô? Cạnh tranh công bằng, ai trả giá cao thì người đó được! Tại sao lại không thế tặng chiếc vương miện này cho tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.