Chương trước
Chương sau
Đau đầu.
Đầu đau như búa bổ, ngay cả hô hấp cũng nóng hổi đồn dập.
Bạc Tuấn Phong cuối cùng phát hiện ra sự khác lạ của cô: “Em sao thế?”
“Không cần anh lo!”
Cô dùng lực đẩy anh: “Bạc Tuấn Phong, tôi không cần anh lo!”
Cơ thể dường như nóng lên như lửa cháy, cháy rạo rực khắp nơi.
Vân Giai Kỳ thoáng nhìn thấy túi trên sofa, liền nghĩ đến trong túi có điện thoại di động.
Cô giấy dụa đẩy Bạc Tuấn Phong ra, đi về phía túi xách.
Trong chốc lát đưa tay cầm túi xách, cô không còn chút sức lực nào ngã xuống sofa.
Vân Giai Kỳ giấy dụa xoay người, tay run rấy mò mẫm trong túi Đoàn Lương Thanh chậm rãi đứng dậy, cô ta nuốt nước mắt, nhìn thoáng qua Bạc Tuấn Phong, làm sao còn có thế lo cho Vân Giai Kỳ, khóc liền bỏ chạy.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ.
Anh lại gần, hỏi: “Tìm cái gì?”
Vân Giai Kỳ không trả lời.
Anh trực tiếp lấy túi xách của cô.
Trong túi xách khóng có một thứ gì điện thoại di động, v’ tiền đều không. Anh biết cô muốn tìm điện thoại, khi vừa mới chạm vào thì điện thoại của cô đã lập tức nhận dện được khuôn mặt rồi tự mở khóa Bạc Tuấn Phong chợt giật mình. Anh không ngờ là điện thoại di động của cô sẽ tự mở, “Trả đây… Trả lại cho tòi!”
Yân Giai Kỳ vùng vẫy muố giật lại điện thoại, nhưng vừa mới đứng dậy thì cơ thế chao đảo, đột nhiên “Rầm” một tiếng, người ngả về phía sau và ve phải 2 chai Hắc Đào A vẫn còn chưa mở ởtrên bàr khiến nó rơi xuống đất.
Cô lật ngửa xò đá trên bàn rồi nhằm thẳng hướng Bạc Tuấn Phong mà ném.
“Rầm” một tiếng.
Xô đá rơi trúng người anh, những viên đá và cả rhững tảng đá cục đang chảy nước bản tung:óe khắp nơi.
“Không được động vào đồ của tôi!”
Bạc Tuấn Phong nhếch mắt, nhìn mắt thường cũng có thể thấy được từng thớ thịt đều đang căng cứng Anh nhìn Vân Giai Kỳ với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạc Tuấn Phong đi tới chỗ cô thì ôi mẹ ơi, trân cổ và mặt cô đang hẳn.
lên những đường đỏ rực. Đôi mắt rgấn lệ khiến cho dù là đàn ông nhì+ thấy thì cũng đều không thế nào chống đỡ nổi.
Trong mơ hồ anh cảm thấy có gì đó ở trong mạch máu đang vỡ tan ra, oxi trong não cũng như đang bị rút cạn dân Người đàn ông bước đến gần cô, dáng vẻ cao lớn lập tức che lấp tất cả ánh sáng.
Bạc Tuấn Phong đi tới, ôm lấy cô bằng một tay rồi bế cô lên. Bế cô ấy thì có thể nói chẳng khác gì bế một con búp bê cả.
“Buông tôi ra!”
“im miệng!”
Ầm?
Vân Giai Kỳ vội che miệng, muốn nôn ra nhưng lại không thế nôn đượcgì cả Khó chịu, thật chịu quá.
“Anh quan tâm tôi làm gï?
Bạc Tuấn Phong khép mắt không nói câu nào.
“Tôi không cần anh lo! Anh đế tôi xuống, tôi phải đi.. Tôi muốn đi tìm Vinh Thế Vũi Bạc Tuấn Phong không thèm để ý cô đang giấy giụa, bế cô đi thẳng ra ngoài Khi vừa đi xuống cầu thang, Bạc Tuấn Phong không chú ý tới khúc ngoặt của bậc thang nên đụng ngay phải một người đàn ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.