Chương trước
Chương sau
Vợ bé? Vậy thì khác gì với thiếp chứ?
Mộng Yến Mi sốt “Con muốn gặp Tuấn Phong” Vân Giai Kỳ nói: “Để con gặp anh ấy, con muốn nói chuyện với anh ấy!
“Vậy con muốn như thế nào?
‘Vẻ mặt của Mộng Yến Mi thay đổi.
“Hiện tại con không thể gặp thẳng bé!
“Tại sao?!
“Nó sẽ không gặp con.!
“Anh ấy sẽ không gặp con, hay là các người không để anh ấy gặp con?!
Mộng Yến Mi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt nói: “Cho dù có nhìn thấy con, nó cũng sẽ không nhận ra con. con cho rằng mình đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho Bạc gia, gây ra bao nhiêu xui xẻo cho Tuấn Phong rồi, Bạc gia còn cho phép con tiếp cận cậu ta nữa ư? Không! Nếu con muốn làm vợ bé thì dì sẽ nhờ Bạc gia, Bạc gia chỉ là nể dì một phần mà thôi! Con đừng có mà không biết tốt xấu!
“Vậy thì… cảm ơn dì!
Vân Giai Kỳ nói xong thì bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Mộng Yến Mi nhìn theo bóng lưng của cô, khuôn mặt tái mét vì tức giận.
Cung Thị Cung Chiến ra khỏi phòng họp, bước tới cửa phòng chủ tịch, vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi thơm lạ.
Anh ta rất nhạy cảm với hương thơm.
Vì vậy, anh ta nhận ra ngay đây là hương thơm của một người phụ nữ.
Anh ta nhìn về phía ghế sô pha, ánh mắt có chút giật mình.
Vân Giai Kỳ cuộn mình trên ghế sô pha, quay lưng về phía cửa, Cung Chiến nhíu mày, đi tới liền thấy cô đang cuộn tròn, khuôn mặt vùi vào góc tường, mắt có dấu vết của việc vừa mới khóc.
“Giai Kỳ?!
Cung Chiến ngồi xuống bên ghế sô pha, đưa tay lên vuốt má cô.
Vân Giai Kỳ co người lại theo bản năng, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh ta, cô quay mặt lại, đôi mất rưng rưng, thấy cảnh này như kim châm vào trái tìm anh ta vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?!
“Anh…
Vân Giai Kỳ giọng khàn khàn không nói nên lời Vì lý do nào đó… anh ta không thể đối diện với dáng vẻ ấm ức như vậy của cô.
Cung Chiến đau khổ ôm cô vào lòng: “Có anh ở đây rồi!
“Anh..” Cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm chặt góc áo vest của anh ta, cả người run lên.
Cung Chiến nhíu mày: “Sao đột nhiên lại về nước?!
Anh ta không hỏi chuyện Tiểu Bắc.
Vân Giai Kỳ đột nhiên chạy đến công ty của anh ta với vẻ mặt tuyệt vọng như thể trên trời sắp sập xuống, Cung Chiến nào còn tâm tư hỏi chuyện của Tiểu Bắc.
Vân Giai Kỳ nghẹn ngào nói, “Tuấn Phong không cần em nữa…
Cô xuất viện mà không biết đi đâu.
Bạc Ngạn Thiên đưa cả Vũ Minh và Mạn Nhi trở về Bạc gia, cô cứ như vậy trở thành người vô gia cư, giống như một linh hồn không có nơi nào để đi.
Cung Chiến khẽ nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.