Chương trước
Chương sau
‘Vũ Minh và Mạn Nhi là thần hộ mệnh của cậu ấy.
Tất nhiên là cậu ấy tin rồi.
Tiểu Vũ Minh mỉm cười, nói với Cung Bắc: “Em hơi mệt, muốn ngủ một lát, một lát thôi…”
Cung Bắc ôm chặt lấy cậu, hai đứa nhỏ dựa vào nhau, nương tựa vào nhau trong căn hầm lạnh lẽo này.
Ngọn đèn trên đầu thỉnh thoảng lại lắc lư, ánh sáng yếu ớt lập lòe chao đưa.
Xung quanh là bóng tối bao trùm.
Mùi ẩm mốc phả vào mặt, trộn lẫn với mùi máu tanh nồng.
Tuy nhiên, Cung Bắc đã thích nghỉ được với môi trường này.
‘Vết thương trên người cậu đã đóng vảy.
Trong giấc ngủ, Tiểu Vũ Minh càng cuộn tròn người lại Dường như cậu ấy rất lạnh…
“Nước…”
Đột nhiên, Tiểu Vũ Minh lẩm bẩm vài tiếng: “Nước…
Cậu ấy chảy rất nhiều máu nên cảm thấy miệng lưỡi khô rát, muốn uống chút nước Cung Bắc lúc đầu nghe không rõ lắm, sau khi ghé sát tai vào, cậu mới nghe thấy Tiểu Vũ Minh muốn uống nước, vì vậy liền nói với Vân Ngọc Hân: “Có nước không?”
Vân Ngọc Hân đáp: “Sao chúng mày đòi hỏi nhiều thế nhỉ? Nhịn đi! Chúng mày tưởng chúng mày đến đây làm khách à? Chúng mày là phạm nhân, rõ chưa?”
Phạm nhân?
Cung Bắc bật cười chế giễu, nhưng mà bây giờ phải cầu xin Vân Ngọc cho Tiểu Vũ Minh một ít nước, vì vậy ngữ điệu của cậu không thể không tốt một chút: “Em trai tôi muốn uống nước, hơn nữa dì nhớ cho kỹ, chúng tôi là con tin, không phải phạm nhân. Em trai tôi bị thương nặng như vậy, các người không chữa trị thì thôi, lẽ nào đến nước cũng không cho sao?”
Vân Ngọc Hân đột nhiên không nói gì nữa Cung Bắc lại nói: “Cho chúng tôi một chút nước, một chút thôi.”
Vân Ngọc Hân cuối cùng cũng đứng thắng nhóc này lại”
“Được”
nói với cấp dưới: “Mày, trói tay Người đàn ông mở cửa lồng ra, nói với Cung Bắc: “Giơ tay lên!”
Cung Bắc nghiến răng nghiến lợi: “Anh trói tay tôi lại rồi làm sao tôi cho em trai tôi uống nước được?”
“Muốn uống nước thì ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Cung Bắc không chịu không nối nữa: “Anh tri tay tôi lại thì tôi cho em tôi uống nước kiếu gì, lẽ nào các anh đích thân bón cho em ấy à?”
Người đàn ông đột nhiên hỏi: “Mày chưa bao giờ nhìn thấy một con chó uống nước như thế nào sao?” . Ngôn Tình Ngược
Cung Bắc sững sờ.
Anh ta muốn cậu uống nước như một con chó con?
Cung Bắc vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Vũ Minh trong lòng, cậu liền đáp: “Được, các anh cứ trói tay tôi lại đi”
So với sự an nguy của Tiểu Vũ Minh, một chút tôn nghiêm này chẳng là gì Người đàn ông đó lập tức trói tay Cung Bắc lại.
Chẳng bao lâu sau, cửa lồng lại được mở ra, Vân Ngọc Hân sai người mang đến một bát nước và một cái bánh mì cho cậu Cung Bắc liếc nhìn họ đầy cảnh giác.
Đúng là cậu ấy yêu cầu uống nước, nhưng còn cái bánh mì này thì sao?
không tin rắng Vân Ngọc Hân lại tốt bụng như vậy.
Vân Ngọc Hân bước tới nói: “Mấy ngày rồi chưa có gì bỏ vào miệng đúng không? Ăn chút bánh mì lót dạ đi”
Nhưng Cung Bắc không hề nhúc nhích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.