Chương trước
Chương sau
Cung Bắc hoảng sợ hét lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Tiểu Vũ Minh rốt cục cũng buông ra, người đàn ông đó loạng choạng ngã xuống đất, sau khi thoát khỏi hàm răng của Tiểu Vũ Minh, anh ta ngồi dậy, nhìn bàn tay đã bị cắn đến mức máu thịt lẫn lộn.
Anh ta vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiểu Vũ Minh nhổ ra một ngụm máu.
Người đàn ông đứng dậy, lấy khẩu súng lục ra,hẵn học nhíu mày: “Mẹ kiếp mày là chó đấy à? Mày cần nữa đi, cần nữa đi”
Vừa nói anh ta vừa dí nòng súng vào cổ họng Tiểu Vũ: “Mày còn dám cản bố mày không? Còn dám không hả? Mày có tin tao bản chết mày không?”
“Đừng!”
Cung Bắc căng thẳng đến mức khắp người đều căng cứng.
Tiểu Vũ Minh bị miệng súng chặn họng, nhưng cậu lại lạnh lùng nhìn anh ta, miệng bị súng lục chặn lại, không nói được lời nào, nhưng ánh mắt lạnh lùng đã nói cho mọi người biết đáp án.
Cậu ấy không sợ.
Mọi người dường như lại nhìn thấy quý!
Đã đến nước này rồi mà thẳng nhóc này vẫn.
“Thắng điên!”
Cung Bắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Các anh có giỏi thì đánh chết tôi đi, chỉ biết bất nạt em tôi thì làm được cái trò chống gì chứ?”
“Ái chà, tình anh em cảm động quá nhỉ!”
“Được thôi, chính mồm mày nói đấy nhé!”
Anh Tư quất cây roi da xuống đất, tiếng kêu chát chúa vang lên, Tiểu Vũ Minh lập tức tái mặt: “Anh định làm cái trò gì đấy?”
“Chẳng phải anh trai mày yêu cầu tao đánh nó sao? Nó muốn nếm thử mùi vị của roi da, dĩ nhiên tao phải thành toàn cho mong ước của nó rồi!”
“Anh dám?”
Tiểu Vũ Minh không giữ được dáng vẻ bình tĩnh được nữa, đột nhiên trở nên kích động: “Anh cứ thử động vào anh ấy xem, nhìn mà xem, tình anh em sâu động đến mức tao phải phát khóc mất thôi!”
Đôi mắt lạnh lùng của Tiểu Vũ Minh như muốn xiên chết người đàn ông đó: “Anh dám động vào anh ấy, Không hiểu vì sao, ánh mắt sắc lạnh của Tiểu Vũ Minh khiến người đàn ông run tay, cây roi da trong tay rơi xuống đất.
Đúng lúc này, Vân Ngọc Hân đột nhiên bước vào.
Cô ta đi đến bên Tiểu Vũ Minh, nhìn một cái rồi cau mày.
Toàn thân cậu ấy đều là máu, trông vô cùng thảm hại.
‘Vân Ngọc Hân tát vào mặt tên anh Tư.
“Ai khiến mày ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Lão Tư lùi về sau một bước, trừng mắt nhìn Vân Ngọc Hân: “Mày dám đánh tao?”
“Mày đánh chết thăng nhóc thì làm sao? Cái loại ngu dốt không biết điều, cút ra ngoài!”
Anh Tư vẫn bất động.
“Cút!” Vân Ngọc Hân rống lên Anh Tư chỉ đành miễn cưỡng đi ra ngoài.
Vân Ngọc Hân nhìn Tiểu Vũ Minh, hừ lạnh một tiếng: “Bản lĩnh của mày quả nhiên không tồi!”
Tiểu Vũ Minh không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái Cung Bắc nói: ‘Đừng đánh em tôi nữa!”
Vân Ngọc Hân nhìn Cung Bắc rồi n trai mình như vậy thì..
Cô ta phất tay: “Nhốt chúng nó lại với nhau”
“Không thành vấn đề”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.