Chương trước
Chương sau
Trong ánh mắt đó rõ ràng là có sát khít Rốt cuộc anh ta là ai?
Tại sao anh ta lại tấn công tài xế?
Anh ta muốn lái xe đi đến đâu?
Trong lúc nhất thời, có quá nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Cung Bắc.
Cậu bé không dám phát ra tiếng động, cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh hết sức có thể, nhưng rất nhanh cậu bé đã nhận ra được rằng người đàn ông không rõ lai lịch này đã nhận ra Cung Bắc đã phát hiện ra thi thể rồi!
Cung Bắc cuộn tròn mình trong góc, không dám nhúc nhích.
Chiếc xe lao vun vút với tốc độ cực nhanh như vậ) thể chạy trốn được.
Cậu bé hoàn toàn không Cửa xe và cửa số đều bị khóa kín, cậu bé có thể trốn đi đâu được chứ?
Cho dù là cậu bé có nhảy xe đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội!
Đúng lúc này, chiếc xe đột ngột thẳng gấp.
Cung Bắc mất trọng tâm ngay lập tức đập mạnh vào lưng ghế.
Dưới sự va chạm nặng nề này, cậu bé chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng choáng váng, tiếng rên đau đớn còn chưa kịp tràn ra khỏi môi thì một bàn tay từ phía sau đột nhiên xông tới, bụm chặt miệng cậu bé lại, một cuộc tấn công bằng dao đánh vào gáy của cậu bé!
Cung Bắc chỉ cảm thấy cả người giống như là bị sấm sét đánh trúng vậy, sắc trời mờ tối, trong lúc ý thức không được tỉnh táo, dư quang thoáng nhìn thấy còn có một người đàn ông ngồi ở đăng sau, cậu bé theo bản năng đưa tay ra níu lấy cổ áo của người đàn ông đó, còn chưa kịp có cơ hội chống cự thì đã hôn mê bất tỉnh.
Chiếc xe chạy đến góc chết của camera giám sát thì đột nhiên dừng lại Cửa xe được mở ra.
Hai người đàn ông mở cốp xe sau ra rồi ném Cung Bắc vào đó.
Còn có một đứa bé năm trong cốp xe sau nữa, bất ngờ thay đó lại là Mạn Nhi đang bị trói hai tay.
Cung Bắc ngay lập tức ngã lên trên người cô bé, cô bé trong nháy mất đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cung Bắc đang bất tỉnh nhân sự, cô bé trợn to hai mắt, muốn hét lên nhưng lại bị bọn họ căn dặn là phải ngậm miệng lại, hoàn toàn không được phát ra một âm thanh nào.
“Aa…”
Mạn Nhi vùng vẫy rất mãnh liệt.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai tiến lên, lạnh lùng nói: “Nếu mày dám phát ra dù chỉ là một tiếng động thôi thì tao sẽ giết chết mày ngay lập tức!”
Lời đe dọa này có tác dụng.
Đúng thật là Mạn Nhi không còn dám phát ra âm thanh nữa, có lẽ cô bé cũng có ý thức được rằng tình cảnh hiện tại của mình là gọi trời, trời không nghe kêu đất, đất không thấu, chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân mình.
Cốp xe sau lại được đóng lại một lần nữa.
Cô bé cuộn mình ngồi bên cạnh Cung Bắc, đặt mình vào trong một không gian vừa tối tăm lại vừa chật hẹp, nhất thời không biết cô bé và Cung Bắc sẽ bị đưa đi đến đâu!
Trong bệnh viện.
‘Vân Giai Kỳ chợt giật mình tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian hôn mê này, cô lại gặp ác mộng, nhưng lúc mở mắt ra, cô hoàn toàn không nhớ mình đã nảm mơ thấy cái gì hết.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói quen thuộc truyền tới bên người.
Vân Giai Kỳ quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt đầy căng thẳng của Bạc Tiêu Dương.
Cô theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy phần eo giống như bị điện giật vậy, vừa đau đớn lại vừa tê dại, hoàn toàn không thể ngồi dậy được “Cô cứ nằm xuống đó đi đừng lộn xộn”“
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.